Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Nghe thấy ba chữ vịnh Nam Giang, Giang Niên bỗng nhiên nheo mắt lại, một bộ phận học sinh trong lớp cũng ồ lên.
“Wow, vịnh Nam Giang, căn hộ cao cấp ven sông!”
“Đệt, đây là đại tiểu thư chiếu vào hiện thực à!”
Vịnh Nam Giang là khu bất động sản đắt đỏ nhất huyện thành, không chỉ có thể nhìn thấy cảnh sông Nam Giang, giá nhà thời điểm cao nhất lên đến 800.000, chưa kể trang trí nội thất, ít nhất cũng phải 200.000 nữa.
Mặc dù giá tiền này không mua nổi một gian nhà vệ sinh ở Ma Đô, nhưng tại huyện Trần Nam thì tuyệt đối là cao cấp nhất. Bích Quế Viên chỉ hơn 5000 một mét vuông, vịnh Nam Giang thì gần 8000.
Người mua được nhà ở vịnh Nam Giang, không tính là ít nhưng tuyệt đối là hiếm thấy trong lớp.
Mặt Trương Nịnh Chi đỏ lên, đối mặt với đám bạn học ồn ào, nàng chỉ biết vội vàng cúi đầu, cầm sách lên che mặt, không dám ngẩng đầu lên.
Hai người ngồi ở vị trí giữa tổ ba, trùng hợp là Giang Niên lại ngồi sau Trương Nịnh Chi, bên phải lối đi nhỏ.
Rất xin lỗi, không thể trở về cố hương là chỗ hàng sau gần cửa sổ.
Được đổi lớp đã là không tệ rồi, nào còn được chọn.
Giang Niên chọc chọc vào lưng Trương Nịnh Chi ở phía trước, cơ thể nàng lập tức cứng đờ, sau đó hơi ngửa đầu lên, từ góc độ của hắn có thể thấy tai nàng đỏ lên.
Thiếu nữ giống như đang lấy hết dũng khí, lúc này mới rụt thân thể, cẩn thận quay đầu nhìn lại.
Giang Niên chống tay trên bàn, dáng vẻ lười nhác. Ngón áp út và ngón út kẹp một cây bút, mỉm cười nhìn nàng, miệng mấp máy hình chữ ‘bút’.
Trương Nịnh Chi đỏ mặt vội vàng quay đầu qua chỗ khác, nàng bắt đầu lục lọi túi văn phòng phẩm trong hộc bàn, lấy ra một cái ruột bút, dừng lại một chút, cuối cùng đưa hai cái ruột bút cho Giang Niên.
Bạn cùng bàn nhìn Giang Niên một chút, lại nhìn đại tiểu thư ngồi trước một chút, miệng há hốc. Cậu ta nhìn về phía Giang Niên, nhỏ giọng tò mò hỏi: “Hai người quen biết?”
“Xem như vậy đi.”
Giữa trưa, Trương Nịnh Chi vô thức quay đầu tìm Giang Niên, lại phát hiện hắn đã biến mất, chỗ ngồi trống rỗng. Lại nhìn ra cửa, hắn đã ra đến cửa.
Hừ… Nàng lập tức giận.
Giang Niên không biết có người tìm mình, giáo viên vừa nói câu tan học, một giây sau hắn đã lao ra cửa. Chậm một giây thôi là nhà ăn sẽ hết cơm, trưa nay hắn và Từ Thiển Thiển sẽ giải quyết bữa trưa ở nhà ăn.
Hai người cũng không hẹn nhau ăn cơm, hẹn cái rắm, chờ gặp mặt thì đã không còn gì ăn rồi.
Thanh mai vốn là chim cùng rừng, giờ cơm trước mắt thì thân ai nấy lo.
Nhà ăn người người nhốn nháo, đám học sinh lớp 10 và 11 đều rất uể oải, duy chỉ có mấy tên tham ăn là tích cực.
Phi, không thích cái đồ chơi tên học tập này.
Hắn vội vàng lại gần, chọn một hàng ngắn nhất để xếp hàng. Bất chợt nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, nói chính xác hơn thì là một chiếc kính mắt quen thuộc.
Chu Hải Phi? Chu Hải Phi!
Không phải bà chị Phi Phi đó sao, chính là cô nàng đeo kính hướng nội, lại thích chơi les!
Giang Niên thấy Chu Hải Phi đi về phía quầy hàng bánh nướng, giữa trưa không có mấy người ăn món đó, bóng lưng nàng rất nhanh đã biến mất trong đám người.
Giang Niên thu hồi ánh mắt, quay đầu nhìn lại, con ngươi lập tức co rút lại.
Móa! Có người chen hàng!
Mẹ nó!
Hắn tức giận đến da đầu suýt nổ tung, nhưng cách quá xa nên không tiện chỉ trích. Học sinh bị chen ngang cũng nhận nhục chịu đựng, coi như không nhìn thấy.
Quên đi, Giang Niên cũng không muốn cãi nhau với một kẻ ngu xuẩn trước khi ăn cơm.
Không cứu nổi!
Nhân lúc xếp hàng, hắn lấy điện thoại kiểm tra số dư trong tài khoản. Kiếm được 30 ngàn thì đưa cha mẹ 30 ngàn, tiêu 6000 mua 60 buổi học, hiện giờ còn… 17.000 NDT.
Khoản tiền lớn, đối với học sinh lớp 12 thì đây đã là một khoản tiền lớn.
Đội ngũ di chuyển chậm chạp, Giang Niên nhìn xem cơm hôm nay có món gì. Quét mắt nhìn một vòng, một suất sáu đồng hai món mặn hai món chay, trường học ngoại trừ cơm rẻ ra thì cái gì cũng đắt.
Hắn lấy một suất sau đồng, tìm một chỗ trống ngồi xuống, vừa ăn cơm đùi gà vừa chơi điện thoại.
Cơm nước xong xuôi, hắn ra ngoài trường mua trà sữa cho Từ Thiển Thiển, thuận tiện mua một thêm cốc cho Tống Tế Vân.
Đương nhiên, là lấy danh nghĩa của Từ Thiển Thiển.
Bạn thân nha, nếu không duy trì và giữ gìn thì rất dễ thành bạn thân ai nấy lo.
Nhưng Tống Tế Vân có vẻ như không quá cảm kích, nhân lúc không có ai lại buồn bức dắt Giang Niên đến chỗ cầu thang không người.
Nàng thấy chung quanh không có người, vành mắt đỏ hoe, nhỏ giọng chất vấn.
“Tại sao cậu lại tìm mẹ tôi mua khóa học nữa? Có phải cậu…”
“Chờ đã.” Giang Niên cắt đứt hành vi thi triển pháp thuật của nàng, nói: “Cơm có thể ăn bậy, nhưng không thể nói lung tung. Mẹ cậu có biết cậu đang chất vấn khách hàng Vip của mình không?”
“Không phải đâu, đại ca, tôi chỉ gọi cho vui thôi.” Tống Tế Vân mặt mũi tràn đầy đau khổ, nắm tóc: “Cậu thật sự muốn làm cha tôi à? Donate lên top 1 bảng của mẹ tôi luôn!”