Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Đóng cửa nhà mình, Giang Niên cũng không gõ cửa đối diện, mà lấy điện thoại gửi tin cho Từ Thiển Thiển. Đèn cảm ứng âm thanh ở hành lang không sáng, nên hành lang là một mảnh tối om.
“Đây rồi.”
Chỉ chốc lát, hắn nhìn thấy một tia sáng tràn ra từ khe cửa. Một âm thanh ma sát giữa dép lê và sàn nhà truyền đến, chặn lại những tia sáng kia, sau đó liền yên tĩnh.
Ông! Điện thoại sáng lên, một tin nhắn hiện lên, vội vã cuống cuồng.
“Cậu đang ở ngoài thật à? Sao không có tiếng động?”
Giang Niên im lặng, lặng lẽ gõ chữ trả lời.
“Vậy tôi đọc rap cho cậu nghe nhé?”
Cạch một tiếng, tiếng mở khóa trở nên vô cùng chói tai trong màn đêm. Bất chợt, cửa từ từ mở ra, tia sáng liều mạng chen nhau tràn ra ngoài.
Từ Thiển Thiển và Giang Niên liếc nhau một cái, mắt thường cũng có thể thấy nàng thở dài một hơi. Không nói chuyện, chỉ hất đầu, ra hiệu hắn mau vào trong, đừng lề mề.
Giang Niên đi vào, quay đầu thấy nàng đang cẩn thận từng li từng tí mà đóng cửa. Mãi cho đến khi khe cửa hoàn toàn khép lại, không có một âm thanh nào xuất hiện, nàng mới xoay người lại.
Nàng mặc một chiếc váy ngủ mỏng màu trắng, phía trên có mấy bông hoa đầu màu đỏ điểm xuyết. Mái tóc buộc cao tự nhiên, bờ môi phấn hồng mềm mại sáng bóng.
“Nhìn gì?”
“Không phải đâu, hơn nữa đêm bảo tôi qua bắt chuột, vậy mà còn có thái độ này?” Giang Niên chạy đến trước tủ lạnh, mò một chai nước, bắt đầu hình thức tự phục vụ.
Hắn cũng đã quen với thái độ này của Từ Thiển Thiển rồi, bởi vì bình thường hắn cũng là như vậy, hai người thuộc về kiểu gần mực thì đen.
“Ngày mai mời cậu ăn đồ nướng.”
“Ba câu ba ba.”
Hai người trăm miệng một lời, đồng thời híp mắt lại.
“Quán nướng ở cổng trường, ăn hai lần thì đau bụng một lần, còn mystery box hơn cả mystery box.” Giang Niên giận nữ: “Con ả độc ác rắp tâm bất lương, không biết thí quân là tội chết sao?”
“Cậu cũng có khá hơn đâu.” Từ Thiển Thiển bĩu môi: “Tôi sẽ mách cha, cậu muốn chiếm tiện nghi của tôi.”
“Cmn?”
Hai người diss nhau một lát, Giang Niên vẫn bắt tay vào việc.
Gần 12 giờ rồi, sáng mai còn phải đi học, thậm chí còn có một bài kiểm tra tiếng Anh. Không ngủ sớm là không chịu được, bắt sớm về ngủ sớm đi.
Đi vòng vòng trong phòng khách, Giang Niên không phát hiện tung tích của chuột.
“Cậu xác định có Jerry?”
“Tôi lừa cậu làm gì, rảnh quá à?” Từ Thiển Thiển cắn răng, chợt nghĩ đến gì đó: “Có phải là vì đang bật đèn, nên chuột không dám ra?”
“Vậy tắt đèn à?” Giang Niên nghe vậy bỗng nhăn nhó, đê tiện nói: “Thật ra tôi vẫn thích bật đèn hơn, có thể nhìn rõ ràng hơn.”
Từ Thiển Thiển nắm chặt nắm đấm, ai hỏi cái này.
Giang Niên tìm mấy miếng bẫy dính chuột, đặt một miếng đường dây tủ lạnh dưới sô pha, lại đặt một miếng trước cửa phòng Từ Thiển Thiển, tay cầm một cái roi gân trâu.
Tách, tắt đèn.
Tầm mắt hai người lập tức tối sầm, qua mấy giây mới dần dần quen thuộc. Phòng khách tối đen như mực, hai người cứ đứng sát nhau như vậy, trong bóng tối có thể mơ hồ nhìn thấy mặt của đối phương.
Trong bóng tối, Giang Niên thấy Từ Thiển Thiển quay đầu đi, né tránh ánh mắt của hắn.
Chợt, tiếng chít chít chít vang lên.
“Ra rồi.” Từ Thiển Thiển nói.
“Ừm.” Giang Niên ra hiệu Từ Thiển Thiển đứng im, còn hắn rón rén mò qua chỗ phát ra âm thanh, nắm chặt roi gân trong tay.
Có vẻ con chuột cũng nhận ra có nguy hiểm, yên tĩnh một lúc rồi mới chạy ra từ dưới ghế sô pha.
Từ Thiển Thiển a một tiếng, Giang Niên tay mắt nhanh nhẹn, lập tức quất liền năm roi, động tác nhanh như chớp. Không uổng công học dùng roi da trên phim ảnh.
Jerry đại đế mặc dù tốc độ cực nhanh, nhưng vẫn khó tránh khỏi bị quất trúng, nó lập tức quay đầu chạy về phía góc tường, dọc theo đường dây, lao như bay về phía trước.
Chít chít chít chít!!!
Bóng đen đang di chuyển cực nhanh chợt định trệ, như rơi vào một vũng bùn của đám yêu nữ, Jerry đại đế kêu to, giãy giụa trong tuyệt vọng, nhìn nhân loại đang đi về phía mình.
Sumimasen, ma ma, tối nay con phải đi xa rồi!
“Bắt được chưa?” Từ Thiển Thiển nuốt nước miếng một cái.
“Bật đèn đi.”
Cạch một tiếng, ánh đèn chợt sáng lên.
Chỉ thấy phía trước Giang Niên là bóng dáng của Jerry đại đế trên chiếc bẫy dính chuột. Thân hình cực lớn, thần sắc khuất phục, bị trấn áp ở vùng thiên địa này.
Một miếng bẫy dính chuột khác thì rơi một bên.
“Khoan hãy nói, con chuột này…” Giang Niên ngồi xổm xuống, cẩn thận quan sát, thần sắc ngưng trọng.
“Con chuột này thế nào?” Từ Thiển Thiển lập tức khẩn trương, đi đến bên cạnh hắn, nhịn không được hỏi: “Nó có cung khai đồng bạn ở đâu không?”
“Không phải, ý của tôi là nó nhìn trông rất mi thanh mục tú, duyên dáng đáng yêu.”
“Đi chết đi.”
“Chậc chậc, chuột đáng yêu như vậy, sao cậu có thể…” Giang Niên quay đầu, vừa hay nhìn thấy bắp chân cân xứng dưới lớp váy ngủ màu trắng của nàng.
Mấy ngón chân oánh nhuận hồng hào trên đôi dép lê, từng cái sắp hàng chỉnh tề, trông rất tinh tế đáng yêu, từng mùi thơm của sữa bò và sữa tắm quanh quẩn nơi chóp mũi.
“Sao thế?” Từ Thiển Thiển cho rằng hắn lại phát hiện ra con chuốt khác, lập tức khẩn trương.
“Không có gì, tôi đột nhiên phát hiện…”
“Phát hiện gì?”
“Bro, cậu thơm quá!”