Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Nghe Tôn Kiệt Khắc đề nghị, Tứ Ái đặt đũa xuống, hút thuốc:

- Anh chàng đẹp trai này nói đúng đấy, PUS, nếu anh không đồng ý thì tôi cũng không tham gia nữa.

Kim Cang và Cha xứ cũng đặt đũa xuống, không nói gì, nhưng đều nhìn Song6 PUS, ý tứ không cần nói cũng hiểu.

Rõ ràng là trong vụ lần trước, bọn họ cũng suýt nữa thì không quay về được, nói là không có ý kiến gì thì đương nhiên là không thể.

Song6 PUS rất muốn từ chối, chính là vì không muốn liều mạng ở hiện trường nên gã ta mới muốn chuyển sang làm cò môi giới, nhưng gã biết, nếu thật sự từ chối thì e rằng đội ngũ chắp vá này sẽ tan rã ngay lập tức.

Sau một hồi do dự, cuối cùng gã ta cũng đồng ý:

- Ok, tôi đồng ý, sau này mọi người cùng kiếm tiền.

Nghe Song6 nói vậy, Cha xứ ngẩng đầu nhìn Tôn Kiệt Khắc với vẻ trầm ngâm, gật đầu đồng ý.

Thấy đã có ba người đồng ý, Tứ Ái và Kim Cang đương nhiên không do dự, cũng đồng ý tham gia.

- Haha! Nào, cạn ly! Chúc chúng ta kiếm bộn tiền!!

Sáu chiếc ly cụng vào nhau “keng” một tiếng.

Sau khi đặt ly xuống, bầu không khí trên bàn bỗng chốc thoải mái hơn rất nhiều.

Song6 nhìn Tôn Kiệt Khắc, dùng đũa gõ gõ vào ly rượu:

- Đã quyết định hợp tác lâu dài rồi, vậy tôi sẽ nói qua về nhiệm vụ tiếp theo của chúng ta.

- Hả? Nhanh vậy sao?

Mọi người đều rất ngạc nhiên.

Song6 PUS có nỗi khổ không thể nói, gã ta cũng không muốn nhanh như vậy, nhưng tiền đều bị tên nhóc Kiệt Khắc kia lấy hết rồi, bữa cơm này là gã ta vay nặng lãi để chiêu đãi.

Nếu không nhanh chóng kiếm tiền, e rằng gã ta sẽ không giữ được hàm răng vàng của mình nữa.

Tuy sự thật là vậy nhưng đương nhiên, gã không thể nào nói ra.

Tên này đứng dậy, bắt đầu khoa tay múa chân bịa chuyện:

- Nhiệm vụ lần này là cơ hội hiếm có, thù lao hậu hĩnh, tôi phải vất vả lắm mới giành được, sau khi hoàn thành vụ này, chúng ta sẽ nghỉ ngơi thật tốt.

- Lại định đi ăn trộm gì nữa à?

Tapai cầm đũa, chọc chọc vào trứng nhện trong bát của Tôn Kiệt Khắc một cách nhàm chán.

- Không!

Song6 vung tay.

- Lần này chúng ta không làm chuyện ăn trộm vặt vãnh đó nữa, lần này chúng ta đi giết người!

- Giết người?

Ánh mắt mọi người lập tức đổ dồn về phía gã ta.

- Tôi có thể hỏi một câu được không? Nhiệm vụ của ai?

Kim Cang thận trọng lên tiếng.

- Đơn hàng của BCPD! Sao nào, bất ngờ chưa! Ngay cả đơn hàng của bọn họ tôi cũng nhận được, bro, thấy tôi ngầu chưa?

Song6 đắc ý nói với Tôn Kiệt Khắc.

- Không nhận, anh nói rõ đây là đơn hàng gì trước đi.

Tapai chen ngang.

Tôn Kiệt Khắc đồng ý, tuy hiện tại hắn rất thiếu tiền nhưng cũng không phải là tiền nào cũng kiếm.

- Hồ sơ vụ án đã được gửi rồi, mấy người xem đi.

Khi Tôn Kiệt Khắc nhấp vào đường link do Song6 gửi, chút ít cảm giác thèm ăn còn sót lại cũng biến mất sạch, trong link toàn là hình ảnh những thi thể máu me be bét, nội tạng văng tung tóe.

- Gần đây, cứ đến tối là lại có người bị giết hại dã man ở khu Phố Tây, hơn nữa đều là phụ nữ.

- Chuyện này bần tăng biết, phố Thần Tượng nằm ngay trung tâm khu Phố Tây.

Kim Cang nuốt thức ăn trong miệng xuống, lên tiếng.

- A Di Đà Phật, nghe khách hàng của bần tăng nói, kẻ này tám chín phần mười là bị bệnh tâm thần mạng, chính vì kẻ này mà việc buôn bán của tiệm bần tăng bị ảnh hưởng.

- Bệnh tâm thần mạng? Đó không phải là do Đội 6 của BCPD quản lý sao? Sao lại giao việc này cho lính đánh thuê?

Tứ Ái rất khó hiểu.

- Đúng vậy, 4i, bình thường thì những việc này đều do người của Đội 6 làm, nhưng đó là khi những kẻ tâm thần mạng phát điên giữa đường.

- Nhưng vấn đề là, tên tâm thần lần này rất biết cách ẩn nấp, mỗi lần giết người xong là lại trốn đi. Người của Đội 6 rất bận, không rảnh chơi trò trốn tìm với gã ta, nên mới giao việc này cho chúng ta.

Tôn Kiệt Khắc vừa xem hồ sơ vừa nghe Song6 nói, hắn thật sự không ngờ, chỉ cần có tiền thì lính đánh thuê việc gì cũng nhận, bất kể đen hay trắng.

Là bác sĩ, Tứ Ái lập tức phát hiện ra vấn đề:

- Khoan đã, anh chắc chắn là sau khi giết người xong, gã ta đều trốn đi hả? Điều này không giống với đặc điểm của bệnh tâm thần mạng thông thường, là triệu chứng mới sao?

Nghe vậy, Song6 nhún vai:

- Chả sao cả, kệ nó là cái gì, chúng ta chỉ cần giải quyết chuyện này là được, sống hay chết không quan trọng.

Lúc này, Tôn Kiệt Khắc đang dùng hệ thống nhanh chóng tra cứu thông tin về bệnh tâm thần mạng, phát hiện nhiệm vụ lần này có vẻ còn khó nhằn hơn lần trước.

Nếu chỉ là một tên biến thái điên rồ thì còn đỡ, nếu thật sự là bệnh tâm thần mạng, thì ai mà biết gã ta đã nhét bao nhiêu thiết bị chiến đấu vào cơ thể mình.

Hơn nữa, gần như có thể chắc chắn rằng những kẻ tâm thần mạng đều có thực lực rất mạnh, bởi vì chỉ có những kẻ nhét đầy bộ phận giả vào người mới có thể trở thành tâm thần mạng.

- PUS, kế hoạch lần này của mày là gì?

Cha xứ hỏi.

- Đơn giản, những nơi xảy ra án mạng đều là khu vực cố định, chúng ta tìm một người làm mồi nhử, đến đó dụ tên sát nhân ra, sau đó chúng ta giết gã, ném xác trước tòa nhà BCPD, tiền sẽ tự động được chuyển vào tài khoản.

- Thật sự đơn giản như vậy sao? Chắc chắn là không có “bất ngờ” gì khác chứ?

Cha xứ nhìn Song6.

- Lần trước, chính vì sự sơ suất của mày mà chúng tao suýt nữa thì chết hết ở đó.

Thấy Cha xứ chĩa mũi dùi vào mình, Song6 vội vàng kéo Tôn Kiệt Khắc bên cạnh:

- Nhưng sau đó không phải là không ai chết sao? Chúng ta có Kiệt Khắc mà! Với thực lực bá cháy như thế này, chúng ta còn sợ gì nữa?

Câu nói này khiến ánh mắt mọi người đổ dồn về phía Tôn Kiệt Khắc, tất cả đều nhớ lại cảnh tượng lúc trước, khiến Tôn Kiệt Khắc hơi lúng túng.

- Khoan đã, lão Lục, có vài chuyện tốt nhất nên nói rõ trước.

Tôn Kiệt Khắc gạt tay gã ta ra.

- Khả năng đó của tôi, tạm thời tôi không thể kiểm soát được, tôi cũng không chắc chắn là khi gặp nguy hiểm, tôi có thể sử dụng được hay không.

Hơn nữa, trong trường hợp không biết đối phương có bao nhiêu bộ phận giả thì liều mạng là điều không nên, nhất là cơ thể hắn là bằng thịt, trúng một phát là tiêu đời.

Đây là mạng sống, chỉ có một, mất rồi là mất thật, Tôn Kiệt Khắc không dám đánh cược.

Thấy mọi người đều do dự, Song6 sốt ruột, bọn họ không gấp, nhưng gã ta đang nợ nần chồng chất.

- Thù lao tổng cộng là 57@! Mỗi người 10@! Lần này tôi lấy phần nhỏ! Mấy người nói xem có làm hay không! Không phải ai cũng thiếu tiền sao? Nếu không thì mấy người làm lính đánh thuê làm gì?

Vừa nói ra, mọi người đều không phản bác, rõ ràng là Song6 PUS nói đúng.

Mỗi người 10@, hắn và Tapai là hai người, vậy thù lao cho nhiệm vụ lần này là 20@, thù lao quả thật hậu hĩnh, nhưng nguy hiểm cũng rất cao.

Thấy mọi người vẫn còn do dự, Song6 PUS lập tức tăng thêm sức nặng:

- Chúng ta không nhất thiết phải liều mạng với gã ta, chỉ cần câu giờ là được, đợi Đội 6 đến, chúng ta vẫn được nhận một nửa thù lao!