Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Tôn Kiệt Khắc tắt máy, nhìn AA đang hai tay bưng cốc nước mà cô nàng vừa rót cho mình.

“Nói năng linh tinh gì không biết.”

Tôn Kiệt Khắc lắc đầu, định gạt bỏ những lời Tứ Ái vừa nói ra khỏi đầu.

Nhưng mỗi khi nhìn thấy khuôn mặt của AA, đoạn đối thoại vừa rồi lại bất giác hiện lên trong đầu hắn như một con bọ chét, đuổi thế nào cũng không đi.

- Chẳng lẽ AA không thích đàn ông?

Tôn Kiệt Khắc biết nếu không hỏi rõ chuyện này, e rằng nó sẽ cứ canh cánh trong lòng hắn.

Chi bằng cứ hỏi thẳng ra, dù sao cũng không phải chuyện gì to tát.

- AA này, anh hỏi em một chuyện được không? Chuyện riêng tư, nếu em không muốn trả lời thì có thể không nói.

- Được ạ, chuyện gì cũng được.

AA vội vàng ngồi ngay ngắn.

Tôn Kiệt Khắc chống cằm suy nghĩ hồi lâu, vẫn chưa nghĩ ra nên mở lời như thế nào.

- Cái đó... em thích kiểu người như thế nào?

- Hả?

AA nghiêng đầu khó hiểu, rõ ràng là không hiểu ý của Tôn Kiệt Khắc.

- Ý là em thích giới tính nào, em thích con trai? Hay thích con gái?

Ngay sau đó, Tôn Kiệt Khắc nhìn thấy AA lắc đầu lia lịa.

- Không ạ. Em không thích ai cả.

- Ồ.

Tapai đang sạc pin trên tường vội vàng nhảy xuống, ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh Tôn Kiệt Khắc.

- Lại đến lúc mở mang tầm mắt rồi!

- Vậy em thích gì?

AA đứng dậy, xoay chiếc áo phông rộng thùng thình trên người, khoe thân hình nhỏ nhắn của mình với Tôn Kiệt Khắc.

- Kiệt Khắc, anh xem, một cô gái đáng yêu như vậy, ôm vào người thơm thơm, mềm mềm, có phải rất tuyệt không?

- Hả?

Nhìn cảnh tượng nóng bỏng trước mắt, đầu óc Tôn Kiệt Khắc hơi đơ.

- Rồi sao?

- Rồi em cũng thích.

Tôn Kiệt Khắc hơi khó hiểu.

- Em cũng thích là ý gì? Không phải em không thích con gái sao?

- Tức là...

AA nhất thời không biết nên giải thích như thế nào, cô nàng nhìn trái nhìn phải, chạy vào phòng ngủ lấy một chiếc gương ra.

Sau đó, cô nàng nhìn chằm chằm vào hình ảnh phản chiếu của mình trong gương, âu yếm hôn lên đó.

Hàm của Tôn Kiệt Khắc rớt xuống, phải nhờ Tapai vần vò một hồi mới nâng lên được, nhưng bất cứ ai gặp phải chuyện giống như hắn, cũng sẽ kinh ngạc đến mức rớt hàm.

AA không thích con trai, Tôn Kiệt Khắc có thể hiểu, dù sao thì ở cái thành phố này, đồng tính luyến ái là chuyện rất bình thường.

AA không thích con gái, nói thật là Tôn Kiệt Khắc cũng có thể hiểu, bởi vì cũng có khả năng cô nàng không hứng thú với chuyện yêu đương, chỉ tập trung kiếm tiền, nhưng hắn không ngờ rằng, sở thích tình dục của AA lại là tự luyến!

Thông tin chi tiết được hệ thống tìm kiếm hiện ra trước mắt Tôn Kiệt Khắc:

“Tự luyến là những người mắc chứng ái kỷ, đối tượng tình dục của họ là chính bản thân họ, và họ chỉ có ham muốn tình dục mãnh liệt với bản thân, coi bản thân hoặc hình ảnh phản chiếu của mình là đối tượng quan hệ tình dục.”

“Những người mắc chứng ái kỷ thường không có hứng thú tình dục với người khác giới, có một chút hứng thú tình dục với người đồng giới, nhưng phải là những người giống mình, càng giống mình về ngoại hình thì càng hứng thú.”

AA thích chính bản thân cô nàng! Kiểu có ham muốn tình dục ấy!!

Từ khi quen biết AA đến giờ, Tôn Kiệt Khắc luôn cảm thấy cô gái nhỏ này rất tốt, vừa tốt bụng vừa hiểu chuyện, là người bình thường thứ hai sau Cha xứ, nhưng không ngờ rằng, ở phương diện khác, cô nàng lại sáng tạo hơn cả Tứ Ái!

“Quả nhiên là mình ngây thơ rồi, ở cái thành phố này, không thể xem thường bất cứ ai.”

Từ nay về sau, Tôn Kiệt Khắc quyết tâm không tò mò chuyện riêng tư của người khác nữa.

- Thú vị như vậy sao? Kiệt Khắc, vậy theo cậu, tên da đen kia có sở thích tình dục gì? Tôi hơi bị tò mò đấy.

Tôn Kiệt Khắc giơ bộ phận giả lên, đấm mạnh vào Tapai:

- Đừng có tò mò! Đừng có tò mò, nghe rõ chưa!

- Kiệt Khắc, sao vậy? Em thích bản thân em thì kỳ lạ lắm sao?

AA dè dặt hỏi, sợ rằng câu trả lời vừa rồi của mình khiến đối phương không vui.

- Không có, không kỳ lạ, anh cũng thích bản thân mình, anh chỉ hỏi vu vơ thôi, thỏa mãn trí tò mò, muộn rồi, anh đi ngủ đây.

Tuy lần này làm nhiệm vụ không bị thương gì nhưng Tôn Kiệt Khắc cảm thấy tinh thần mình bị tổn thương nặng nề.

- Ồ, vậy anh ngủ đi, em đi đây.

AA ôm vết thương ở bụng, bước ra cửa.

- Muộn thế này rồi, còn đi đâu nữa, khu Queens ban đêm cũng không an toàn, lỡ như bị bắt đi làm “mỏ người” thì phiền phức lắm, hôm nay em ở lại đây ngủ tạm đi.

Tôn Kiệt Khắc nói.

Còn chuyện nam nữ kiêng dè, sau khi biết sở thích tình dục của AA, chuyện này đã không còn nằm trong phạm vi cân nhắc của Tôn Kiệt Khắc nữa.

- Cảm ơn anh! Cảm ơn anh nhiều lắm! Anh đối xử với em tốt quá.

AA biết ơn cúi đầu chào Tôn Kiệt Khắc.

- Ngủ đi, ngủ đi.

Tôn Kiệt Khắc mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần, sau khi rửa mặt qua loa, hắn liền đi vào phòng ngủ.

Cả ngày hôm nay gần như đều dầm mưa bên ngoài, Tôn Kiệt Khắc vừa đặt lưng xuống gối đã ngủ thiếp đi.

Không biết ngủ được bao lâu, cuối cùng hắn bị đánh thức bởi cơn buồn tiểu.

Vừa mở cửa ra, hắn đã giật mình khi nhìn thấy AA đang ngủ trên ghế sofa, phải mất một lúc mới nhớ ra hôm nay nhà có khách.

Đi vệ sinh xong, hắn vừa định tiếp tục ngủ, thì tiếng “ục ục” ở phòng khách thu hút sự chú ý của hắn.

- AA? Là bụng em đang kêu sao?

AA đang trùm chăn mỏng trên đầu, hơi ngại ngùng ngồi dậy.

- Đói rồi à?

Không nói thì thôi, vừa nói xong, Tôn Kiệt Khắc cũng cảm thấy đói.

Hôm nay, ngoài bát mì bò buổi sáng, hắn chưa ăn gì cả.

Lúc trước phải hoàn thành nhiệm vụ, tinh thần căng thẳng, không cảm thấy gì, bây giờ buổi tối thả lỏng, hắn đã cảm thấy đói cồn cào.

- Hay là anh gọi hai bát mì nhé.

- Đừng đừng đừng, xa xỉ quá, em không thể cứ ăn chùa của anh mãi được, như vậy em áy náy lắm.

Chỉ là một bát mì thôi, Tôn Kiệt Khắc cũng không đến nỗi không mời nổi một bát mì, nhưng AA lại kiên quyết từ chối, Tôn Kiệt Khắc đành thôi.

- À đúng rồi, hình như trong tủ lạnh của anh còn chút đồ ăn.

Tôn Kiệt Khắc lấy đồ ăn mua từ nhà hàng Khách Gia tối hôm kia ra khỏi tủ lạnh, hâm nóng qua loa, rồi đặt lên bàn trà.

Đồ ăn của Khách Gia vốn đã kinh tởm, bây giờ hâm nóng lại, rồi đủ loại món ăn lộn xộn chất đống lên nhau, Tôn Kiệt Khắc thật sự không dám nhìn.

Tuy nhiên, AA lại không có gánh nặng tâm lý này, cô nàng cầm đũa gắp một cái xúc tu nhét vào miệng, hai mắt lập tức sáng rực.

- Wow! Cái gì đây?! Ngon quá!!

Nhìn AA ăn ngon lành, Tôn Kiệt Khắc càng cảm thấy đói hơn.

Nhưng rất nhanh, Tôn Kiệt Khắc đã nghĩ ra cách, hắn trực tiếp dùng hệ thống che mờ đồ ăn Khách Gia, rồi thay bằng hình ảnh các món ngon tìm được trên mạng, như vậy ăn vào miệng cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, quả nhiên công nghệ thay đổi cuộc sống.

- Kiệt Khắc, hôm nay em làm việc tốt chứ?

AA hỏi.

- Rất tốt, chỉ là nhờ em làm mồi nhử, không ngờ em lại còn đặc biệt mua quả cầu định vị.

AA hơi ngại ngùng cúi đầu.

- Đó không phải là em mua, mà là em tự làm, thỉnh thoảng em sẽ đến bãi rác bên ngoài thành phố tìm một số thứ hữu ích.

- Em còn có tay nghề này nữa à? Giỏi thật đấy.

Tôn Kiệt Khắc có phần khâm phục cô gái nhỏ này, hôm nay, hắn coi như là đã nhìn ra một bộ mặt khác của AA.