Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Ánh nắng gay gắt xuyên qua những khe hở của mái nhà tranh xơ xác, rọi xuống khuôn mặt đang nhăn nhó vì khó chịu của người đàn ông. Một cơn đau đầu như búa bổ giần giật phía sau hốc mắt, khiến Lý Minh rên khẽ một tiếng rồi cố gắng mở mắt.
Khung cảnh trước mắt khiến anh hoàn toàn bàng hoàng. Không phải là trần nhà trắng toát quen thuộc của căn hộ studio ở thế kỷ 21, mà là những thanh tre nứa thô sơ, ám đầy bụi bặm và mạng nhện. Mùi ẩm mốc và một thứ hương lạ lẫm xộc thẳng vào mũi, khác xa với mùi cà phê mỗi sáng của anh.
"Mình đang ở đâu thế này?"
Lý Minh cố gắng ngồi dậy, nhưng một cơn nhói buốt từ bả vai trái khiến anh khẽ rít lên. Cảm giác đau đớn này chân thực đến mức không thể là một giấc mơ. Anh đưa mắt nhìn xuống cơ thể mình. Bộ quần áo ngủ bằng cotton quen thuộc đã biến mất, thay vào đó là một bộ y phục rộng thùng thình, làm từ một loại vải thô ráp, màu nâu sẫm.
Ký ức cuối cùng mà Lý Minh nhớ được là đêm bảo vệ luận án tiến sĩ. Sau bao nhiêu năm miệt mài nghiên cứu về lịch sử và công nghệ cổ đại, cuối cùng anh cũng hoàn thành công trình về những phát minh bị lãng quên của các nền văn minh phương Đông. Buổi tiệc ăn mừng với bạn bè đã diễn ra khá muộn, và sau đó... một ánh sáng chói lòa bất ngờ bao trùm lấy anh khi anh đang trên đường về nhà.
"Chẳng lẽ... mình xuyên không rồi?" Ý nghĩ điên rồ ấy vụt qua đầu Lý Minh, khiến anh không khỏi bật cười cay đắng. Một thiên tài vật lý và kỹ thuật như anh lại rơi vào cái tình huống chỉ có trong tiểu thuyết này sao?
Cố gắng trấn tĩnh, Lý Minh nhận ra mình đang nằm trên một chiếc giường tre ọp ẹp, xung quanh là những vật dụng thô sơ: một chiếc bàn gỗ thấp, vài chiếc bát sứt mẻ, và một cái rương cũ kỹ. Ánh sáng yếu ớt lọt qua khung cửa sổ vuông vức không có kính, hé lộ một khoảng sân nhỏ với những bụi cây lạ mắt và tiếng gà gáy vọng lại từ xa.
Một tiếng cọt kẹt vang lên, cánh cửa khẽ đẩy ra, và một người đàn ông trung niên với khuôn mặt khắc khổ, mặc bộ quần áo vải bố sờn cũ bước vào. Ông ta nhìn Lý Minh với ánh mắt lo lắng xen lẫn nghi ngờ.
"Huyện... Huyện lệnh, ngài tỉnh rồi sao?" giọng nói của ông ta lạ lẫm, mang theo một âm sắc mà Lý Minh chưa từng nghe thấy bao giờ. Cách xưng hô "Huyện lệnh" khiến trái tim anh khẽ hẫng một nhịp.
"Huyện... Huyện lệnh?" Lý Minh lắp bắp, cố gắng tỏ ra bình tĩnh. "Ông là ai?"
Người đàn ông trung niên tỏ ra ngạc nhiên. "Tiểu nhân là Lý Đại, quản gia của huyện nha. Chẳng phải... chẳng phải ngài bị ngã ngựa hôn mê đã ba ngày rồi sao?"
Ba ngày! Lý Minh cảm thấy đầu óc mình quay cuồng. Ngã ngựa? Anh thậm chí còn chưa bao giờ cưỡi ngựa!
"Tôi... tôi cảm thấy hơi mơ hồ," Lý Minh cố gắng diễn. "Đây là... đâu?"
"Đây là huyện Bình Khang, thuộc quận Hàm Đan," Lý Đại đáp, ánh mắt vẫn không rời khỏi Lý Minh, dường như đang dò xét phản ứng của anh. "Huyện lệnh, có lẽ ngài vẫn còn choáng váng. Để tiểu nhân đi gọi đại phu."
Nói rồi, Lý Đại vội vã bước ra ngoài. Lý Minh nằm lại trên giường, cố gắng xâu chuỗi những mảnh thông tin rời rạc. Huyện Bình Khang, quận Hàm Đan... những cái tên xa lạ vang lên trong đầu anh. Anh đã từng đọc về thời kỳ này trong các tài liệu lịch sử, nhưng mọi thứ vẫn quá mơ hồ và xa xôi.
"Mình thật sự đã xuyên không về thời nhà Tần sao?" Anh tự hỏi, nhìn bàn tay thô ráp không quen thuộc của mình. "Và còn nhập vào thân xác của một... quan huyện?"
Trong lúc Lý Minh còn đang cố gắng tiêu hóa sự thật khó tin này, tiếng bước chân vội vã từ bên ngoài vọng lại. Lần này, không chỉ có Lý Đại mà còn có một ông lão râu tóc bạc phơ, khoác trên mình bộ áo thầy thuốc giản dị, bước vào phòng.
"Để lão hủ xem sao," ông lão nói, giọng khàn khàn rồi tiến đến bắt mạch cho Lý Minh.
Lý Minh im lặng để ông ta khám xét, trong đầu anh hàng ngàn câu hỏi đang tranh nhau bật ra. Anh là ai ở thế giới này? Tại sao anh lại ở đây? Và quan trọng nhất, anh phải làm gì tiếp theo với thân phận một vị quan huyện ở một vùng đất nghèo khó vào buổi bình minh của một đế chế vĩ đại?
Khi vị đại phu rút tay lại và bắt đầu lẩm bẩm những lời khó hiểu về "khí huyết bất ổn", Lý Minh biết rằng cuộc hành trình đầy bất ngờ và thử thách của anh chỉ vừa mới bắt đầu. Với kiến thức của một người đến từ tương lai, liệu anh có thể tồn tại và thậm chí thay đổi vận mệnh ở cái thời đại đầy rẫy những biến động này? Câu trả lời vẫn còn là một ẩn số, nhưng một tia hy vọng le lói đã nhen nhóm trong lòng vị "huyện lệnh" bất đắc dĩ. Anh cần phải sống sót, và sau đó... có lẽ anh sẽ làm được nhiều hơn thế.