Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Người nông thôn luôn tiết kiệm lương thực, đổi tiền để dành cưới vợ cho con cháu, đây là kinh nghiệm sống của các trưởng bối. Ở nhà Tiểu Mãn thì còn thêm một lý do nữa: dành tiền mua thuốc.
Giang Chi nói: "Bá nương, nhà không còn nhiều muối. Những loại thịt này trong rừng có thể tìm thấy bất cứ lúc nào, nhưng muối thì không, nếu chẳng may thịt hỏng thì càng không đáng."
Gia gia Tiểu Mãn cũng đồng ý: "Cho bọn trẻ ăn đi! Dạo này chúng đều mệt mỏi, nuôi trâu thì phải biết trâu khổ, đừng như trước đây, keo kiệt không dám ăn."
Ông cũng biết một bữa ăn toàn thịt thì quá lãng phí, nhưng nếu không ăn thì sẽ phải bỏ đi, ăn vào bụng vẫn tốt hơn là vứt bỏ.
Nãi nãi Tiểu Mãn tuy tiếc nhưng chẳng còn cách nào khác, chỉ có thể làm theo. Thế là, một sọt thịt được chia đôi: một nửa đem nấu hầm, một nửa phơi làm thịt khô.
Xảo Vân hôm nay còn xay bột hạt sồi tráng thành bánh hơi mỏng, ăn dẻo dai sần sật.
Cứ như vậy, sau bữa canh gà, cả hai nhà lại bắt đầu ăn thịt hầm no bụng.
Mỗi người cầm một cái bánh, trên tay là một bát lớn đầy canh nóng hổi, thịt hầm mềm ngon thơm lừng.
Trên núi không có nhiều gia vị, ngay cả hành cũng chưa trồng được, nãi nãi Tiểu Mãn chỉ dùng gừng ngâm và ớt ngâm theo thói quen nhà nông để khử mùi tanh. Mùi thơm của thịt hòa với hương vị đậm đà lan tỏa khắp căn lán đơn sơ.
Tiểu Mãn và Từ Nhị Thụy ăn như gió cuốn, hai người họ chưa đến hai mươi tuổi, đúng độ tuổi ăn không biết no.
Ngày thường ở trong thôn chỉ có cháo loãng đỡ đói, nào có được ăn thịt thỏa thích như hôm nay.
Xảo Vân cũng ăn đến mặt mày rạng rỡ, hiện giờ nàng đúng là có phúc được ăn ngon.
Trong nhà, mọi thứ ăn được đều ưu tiên dành cho nàng, người khác đi lánh nạn đều gầy rộc đi, nàng mang thai ngược lại còn tăng cân.
Giang Chi xiên vài miếng thịt thỏ vào nhánh cây đặt trên bếp than để nướng, không có gia vị nên chỉ rắc chút muối mịn.
Thịt thỏ nướng vàng ruộm, thơm phức, nhưng thịt rừng khá dai, lại thiếu công đoạn phết dầu, khô khốc, ăn một miếng còn phải nghiêng đầu nhai.
Ny Ny cầm một chiếc đùi chim, dùng chiếc răng sữa nhỏ nhắn kéo từng sợi thịt mỏng, cảm nhận vị ngọt mềm ăn còn ngon hơn cả thịt gà, vui vẻ cười híp cả mắt.
Lần này thịt nhiều, Từ Đại Trụ không chỉ uống canh mà còn được ăn cả thịt và bánh tráng hạt sồi, một bữa ăn bằng cả mấy ngày cộng lại.
Cơ thể gầy yếu được bồi bổ chút dầu mỡ, chỉ sau một bữa ăn no, sắc mặt hắn đã khá hơn nhiều.
Bữa này cả hai gia đình ăn uống no nê, mặt mũi bóng mỡ.
Từ Nhị Thụy xoa cái bụng căng tròn của mình, cảm thán: "Lớn thế này rồi, đây là lần đầu tiên ta ăn thịt no đến muốn nôn!"
Giang Chi liếc hắn: tên ngốc này tốt nhất đừng nói thêm gì nữa! Nàng cũng ăn đến mức hơi buồn nôn luôn rồi.
Tiểu Mãn đã nới lỏng đai quần mấy lần nhưng vẫn chưa thỏa mãn, hắn húp sạch bát canh cuối cùng trong nồi, kiên quyết nói: "Giang thẩm, mai chúng ta đi sớm hơn, đừng để đám thú rừng khác nhặt hết thịt!"
Hiện tại hắn đã trở thành người ủng hộ nhiệt tình của Giang thẩm, cảm thấy cách nào Giang thẩm nói cũng hiệu quả, từ việc tránh cháy rừng đến chuyện nhặt thịt.
Giang Chi mỉm cười: "Được, ngày mai các ngươi tự đi nhặt tiếp đi, ta còn có việc khác, nhưng nhớ cẩn thận đấy. đừng đi vào vùng cháy."
Ban ngày đi dạo quanh núi một vòng, nàng mới nhìn rõ tình hình và quy mô của đám cháy.
Cháy rừng lần này trông như bắt đầu cùng lúc, nhưng thực ra có hai nguồn lửa: một từ trong thôn, một từ những căn lán dưới chân núi.
Ngọn lửa từ trong thôn lan sang ngọn núi khác, đây cũng là lý do vì sao ban đầu phát hiện thôn bốc cháy nhưng không ngửi thấy mùi khói.
Ngọn lửa trực tiếp lan đến khu vực nơi nàng và nhà Tiểu Mãn ở là do đám lưu phỉ giết người phóng hỏa gây ra sau đó.
Do gió lớn và khoảng cách gần, lửa nhanh chóng lan lên đỉnh. Thật không may, khu vực nàng và nhà Tiểu Mãn lại nằm ngay trên đường đi của ngọn lửa này.
Ban đêm tối tăm mịt mù, khói dày đặc không tìm được đường khiến ai cũng hoang mang. Nếu đổi lại là ban ngày, chắc chắn có thể xác định phương hướng để tránh đi.
Ngoại trừ khu vực cháy rộng khoảng hai trăm mét, các cánh rừng khác không bị ảnh hưởng, nàng chỉ lo lắng ngọn lửa từ ngọn núi bên kia chưa tắt sẽ cháy lan tới.
Ngày mai, Tiểu Mãn bọn họ định đào thêm vài cái hang thỏ, Giang Chi để bọn họ làm.
Dù lán bị cháy cần sửa gấp, nhưng thời gian nhặt thịt chỉ kéo dài một hai ngày, để lâu những con thú bị thiêu kia sẽ thối rữa, vì vậy lấp đầy dạ dày vẫn là quan trọng nhất.
Thu hoạch ngày đầu tiên trừ phần đã ăn, số thịt còn lại được chia đều cho hai nhà.
Ban đầu, gia gia Tiểu Mãn nói nhà ông không cần chia.
Ông cho rằng việc kiếm được số thịt này đều nhờ ý tưởng của Giang Chi, nhà ông chỉ đóng góp sức lao động của Tiểu Mãn, lại là cả nhà cùng ăn, đã ăn quá phần rồi, không thể tham lam hơn.