Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Đốt lưng rồng, Giang Chi lại một lần nữa nghe thấy cụm từ quen thuộc này.
Đám cháy rừng này đã ảnh hưởng đến thời tiết.
Nàng nhớ khi còn ở thế giới hiện thực, gia gia từng kể, vào thời khoa học chưa phát triển, khi không có kỹ thuật tạo mưa nhân tạo, mỗi khi gặp hạn hán, nông dân sẽ tự tổ chức lễ cầu mưa quy mô lớn, có khi lên đến hàng vạn người.
Họ mang củi khô lên núi nhóm lửa "Đốt lưng rồng" .
Thầy phong thủy cho rằng dãy núi sẽ hình thành "Long mạch", lưng núi chính là "Lưng rồng", chỉ cần đốt lửa trên lưng núi là có thể đánh thức rồng đất đang ngủ say, từ đó trời sẽ mưa.
Những hoạt động này tuy không ứng nghiệm trăm phần trăm, nhưng tỷ lệ thành công cũng được năm, sáu mươi phần trăm.
Khi còn nhỏ Giang Chi tin tưởng không nghi ngờ, mỗi lần theo gia gia lên núi hái thuốc, nàng đều kính cẩn đối với lưng rồng dưới chân mình.
Sau này khi trưởng thành, hiểu được nguyên lý khoa học đằng sau "Đốt lưng rồng" nàng mới hiểu ra trí tuệ của người xưa.
Nguyên lý cháy lớn gây ra mưa là do quá trình đốt cháy tạo ra khí nóng, mang theo lượng lớn khói bụi bay lên cao.
Khi khí nóng gặp lạnh trên trời cao, hơi nước ngưng tụ bám vào các hạt bụi tạo thành "nhân ngưng tụ", từ đó hình thành mưa.
Hiện đại, con người dùng kỹ thuật rải băng khô hoặc iod hóa bạc để tăng nhân ngưng tụ, từ đó mở rộng lượng mưa.
Người xưa không có chất làm lạnh, thứ duy nhất họ có thể sử dụng chính là khí nóng từ đám cháy lớn.
Về phần dựng một đống lửa rồi thiêu sống người để cầu mưa trong các bộ phim truyền hình điện ảnh, đó chỉ là một chuyện cười.
Ngay cả công nghệ gây mưa nhân tạo hiện đại cũng không đạt tỷ lệ thành công trăm phần trăm.
Việc đốt núi để tạo mưa cũng vậy, muốn thành công cần phải đáp ứng một số điều kiện, đầu tiên là phải có không khí lạnh chứa hơi nước xung quanh.
Hai ngày trước cháy rừng mà không có mưa, có lẽ là do độ ẩm không đủ.
Ông trời muốn tiêu diệt con người thì đúng là chẳng còn cách nào cả, cũng may bây giờ rốt cuộc mưa cũng đã rơi xuống.
Ban đầu mưa rơi lác đác, nhưng dần dần trở nên nặng hạt hơn, Giang Chi và gia gia Tiểu Mãn vội vàng thu dọn đồ đạc kết thúc công việc.
Những hạt mưa mang theo tro bụi đen sì, rơi lên người và mặt đều dính bẩn.
Hơn nữa, nước mưa lạnh buốt, nếu bị dính mưa mà nhiễm lạnh thì sẽ rất phiền phức.
Hiện giờ thảo dược hữu dụng còn chưa mọc lên đâu!
Nhân lúc mưa chưa lớn, Giang Chi kết thúc công việc xong lại tranh thủ thu nhặt thêm một ít cành cây bị lửa rừng đốt qua.
Xảo Vân cũng bận rộn thu dọn bột hạt sồi đã xay vào nhà, sau đó chạy đi lùa gà về chuồng, hai người bận rộn túi bụi.
Trong núi, Tiểu Mãn và Từ Nhị Thụy còn đang vịn vách đá kéo dây leo.
Hai người vừa đào được một gốc nặng mấy chục cân, giờ đang chuẩn bị đào gốc thứ hai.
Tiểu Mãn nắm chặt dây leo, hai chân đạp lên vách đá, hắn đang vung dao chặt gốc dây leo, đột nhiên cảm thấy có giọt nước rơi vào mặt mình, ngay sau đó lại là mấy giọt.
Hắn ngẩng đầu nhìn lên Từ Nhị Thụy phía trên, hét lớn: "Nhị Thụy ca, ca đi tiểu à?"
Hắn biết Từ Nhị Thụy thường hay tiểu đêm, một đêm phải đi vài lần, ban ngày cũng là tiểu nhiều, chẳng lẽ hiện đang treo lơ lửng giữa không trung mà cũng đi tiểu sao!
Từ Nhị Thụy đang treo người trên mạng dây leo, khó hiểu đáp: "Đệ nói bậy gì thế, ta dù có muốn đi tiểu cũng không thể tiểu lên đầu đệ được!"
"Không phải tiểu thì nước ở đâu ra?" Tiểu Mãn giơ tay lên, phía trên có nước đọng, vội vàng vẩy mạnh ra khỏi tay.
Từ Nhị Thụy chỉ tập trung vào việc chặt dây leo, chẳng buồn đôi co với Tiểu Mãn.
Hôm qua nương đào được hai trăm cân củ sắn dây, nếu hôm nay mình đào ít hơn, chắc chắn về sẽ bị mắng.
Cuối cùng, Từ Nhị Thụy cũng cảm nhận được nước lạnh rơi xuống, lúc này mới phản ứng lại: "Tiểu Mãn, là mưa rồi!"
Tiểu Mãn tựa vào vách đá trượt xuống dưới: "Đúng là mưa rồi, Nhị Thụy ca, nếu mưa xuống, Tiểu Thiên và thôn trưởng bọn họ nên đi đâu?"
Từ Nhị Thụy cài đao bổ củi vào thắt lưng, kéo dây leo trượt xuống: "Ai mà biết được! Là bản thân hắn muốn đi!"
Mấy ngày nay ở trên núi sống yên ổn, có ăn có uống, hai người lại bắt đầu nói về những người dân cùng thôn đi tránh nạn kia, đặc biệt là Tiểu Thiên lớn lên cùng bọn họ.
Thật ra, tình hình hạn hán ở thôn Từ Gia cũng không quá nghiêm trọng, lúa mì vụ đông trên ruộng vẫn còn sống, chỉ cần mỗi nhà gánh nước tưới thì vẫn có thể thu hoạch.
Chỉ là do loạn binh làm lòng người hoang mang, nói là thiên tai, chẳng bằng nói là nhân họa.
Nhưng Tiểu Thiên nhất quyết đi theo thôn trưởng, điều này khiến hai người không khỏi thất vọng về hắn.
Từ Nhị Thụy thì khỏi cần phải nói, hắn cho rằng Niếp Phồn Thiên được nhà mình nuôi dưỡng hơn mười năm, đến khi gặp hoạn nạn thì lại nói đi là đi, quả thực quá vô tình.
Trước đây Tiểu Thiên còn lén lấy trộm trứng gà trong nhà, bản thân hắn còn che giấu giúp, đến mức bị nương mắng là cùi chỏ hướng ra ngoài.
Bây giờ nương không mắng chửi người, cả nhà sống yên ổn trên núi tốt bao nhiêu!