Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Gia gia Tiểu Mãn và nàng suy nghĩ giống nhau.
Cha và thê tử của Triệu Lực đã chết được mấy ngày, cứ bày ở đó như vậy dù trên tình hay lý đều vướng mắc, chưa kể đến vấn đề vệ sinh và phòng bệnh.
Dù cách nhau hai ngoặt núi nàng vẫn cảm thấy khó chịu.
Nhưng trước đó đã nói không thể để lộ hành tung, thế là Giang Chi định nhân lúc trời mưa lớn, lén đến xem xét tình hình.
Nếu hiện trường không có ai động đến, chứng tỏ đám loạn dân đã rời đi, nàng sẽ nhân lúc trời mưa chôn cất thi thể.
Không ngờ gia gia Tiểu Mãn cũng có ý định này, bảo Tiểu Mãn đi xem xét, chỉ là Tiểu Mãn quá nhát gan nên mới trì hoãn ở đây.
"Tiểu Mãn, vậy cháu cùng chúng ta đi đi!"
Thêm một người thì thêm sức, lại còn mang theo hai thanh niên có dương khí nặng làm "hộ pháp", Giang Chi tự nhiên cũng lớn gan hơn nhiều.
Tiểu Mãn đương nhiên đồng ý ngay lập tức, hắn vội vàng đội lại áo mưa làm bằng cỏ khô.
Thế là, từ hai bóng người lén lút giờ đã thành ba, bọn họ vịn dây thừng trượt xuống con dốc.
Xuống đến chân núi, ba người rời khỏi con đường mòn, bước vào rừng cây, giẫm lên đất bùn đầy tro bụi, bước từng bước nặng nề tiến về phía trước.
Trong núi rừng từng bị lửa đốt qua, ba bóng đen giống như những quái vật không đầu không tay lắc lư qua lại. Thỉnh thoảng vấp ngã lại phát ra vài tiếng kêu trầm thấp kỳ lạ.
Nếu có người nào khác nhìn thấy cảnh này, chắc chắn sẽ bị dọa đến hồn bay phách lạc.
Vòng qua khúc cong núi, dưới khe nơi nhà Triệu Lực ở càng có vẻ âm trầm.
Ba người đứng sát vào nhau không ai dám lên tiếng, chỉ chăm chú nhìn chằm chằm vào bóng tối trước mặt.
Mưa càng lúc càng lớn, tiếng nước mưa thấm xuống khe đất vang lên lộp độp, xen lẫn tiếng động vật bị thương phát ra những âm thanh yếu ớt lại càng khiến người ta thêm sợ hãi.
Đột nhiên, một tiếng "Oa! Ya!" quái dị vang lên phía sau ba người, lập tức đọa trái tim Giang Chi giật thót!
Tiểu Mãn nhỏ tuổi nhất, lập tức ngồi bệt xuống đất, cỏ khô trên người Từ Nhị Thụy run lên bần bật: "Đừng dọa ta!"
Trong lúc ba người đang hoảng loạn thì từ trên cành cây khô phía sau, một con quạ bất ngờ bay ra, kêu "quạ quạ" rồi lao vào màn đêm.
Tiếng kêu chói tai của con quạ vang lên giữa đồng hoang, nhưng lại khiến Giang Chi thở phào nhẹ nhõm.
Có quạ liền đồng nghĩa với phụ cận có người chết, bởi vì loài quạ không chỉ ăn chim và côn trùng, mà chúng còn thích xác thối.
Chỉ cần hai bộ thi thể nhà Triệu Lực vẫn còn ở đó, vậy chứng tỏ nơi này không có ai khác xuất hiện.
Những lưu dân cùng loạn binh kia dù có to gan đến đâu, cũng không ở lại gần hai bộ thi thể đã thối rữa.
Lắng nghe một hồi không nghe thấy tiếng động nào xung quanh, ba người lấy hết can đảm từ từ tiến lại gần...
Một canh giờ sau, ba người xuất hiện lại bên sợi dây thừng ở vách núi, áo choàng bằng cỏ khô đã mất, chén đựng than dùng để chiếu sáng cũng không thấy đâu, cả ba đều ướt sũng nước mưa.
Kéo dây thừng trèo lên vách núi, ngay cả dấu vết cũng không bận tâm đi xóa, cả ba mò mẫm trở về nhà trong màn đêm.
Gia gia và nãi nãi Tiểu Mãn vẫn chưa ngủ, ánh lửa trong lán sáng rực, vừa nghe thấy tiếng động bên ngoài, gia gia Tiểu Mãn vội mở cửa: "Tiểu Mãn, xong việc chưa?"
"Trường Canh bá, việc xong rồi!" Giang Chi lên tiếng chen vào.
Gia gia Tiểu Mãn đứng khựng lại ngay tại cửa: "Nương Nhị Thụy cũng ở đây sao?"
Lưng của ông còng xuống, cứ ngỡ rằng Tiểu Mãn bị Giang Chi bắt gặp.
Ba người Giang Chi run rẩy bước vào nhà.
Gia gia Tiểu Mãn muốn giải thích: "Nương Nhị Thụy, chuyện đó... Nhà Triệu Lực bọn họ..."
Giang Chi lắc đầu, quần áo ướt sũng khiến nàng lạnh run, sắc mặt tái nhợt, nàng vươn tay ra sưởi ấm bên bếp lửa, giọng khàn khàn nói: "Trường Canh bá, bên dưới không còn ai, chỉ cần trời mưa một đêm, trên đường sẽ không còn dấu vết, bá cứ yên tâm!"
"Vậy thì tốt, vậy thì tốt!" Gia gia Tiểu Mãn gật đầu, vẻ mặt lúng túng.
Nãi nãi Tiểu Mãn bưng ra một bát nước gừng nóng hổi, khẽ nói: "Nương Nhị Thụy, Tiểu Mãn, Nhị Thụy, uống nước gừng cho ấm người rồi nói tiếp, ông trời đã định số mệnh, chết thì chết thôi!"
Nếu không xuống núi đi một chuyến thì trong lòng sẽ áy náy, lão nhân gia coi nhẹ sinh tử, điều họ sợ nhất không phải là chết, mà là chết không toàn thây, không được yên lành nhập thổ.
Việc đã làm xong, đây cũng không phải điều gì vui vẻ, Giang Chi và Từ Nhị Thụy lúc này mặt tái xanh không chỉ vì lạnh, mà còn vì cảm giác khó chịu trong lòng không nén được buồn nôn.
Uống vài ngụm nước gừng tạm thời làm ấm dạ dày, hai người lập tức trở về nhà.
Ở nhà, Xảo Vân đang thấp thỏm chờ đợi.
Nàng biết Nhị Thụy và nương đội mưa đi làm gì, lúc này ở trong nhà, liền khóa chặt cửa, một mực đợi đến khi nghe thấy tiếng của trượng phu và bà bà, nàng mới yên tâm mở cửa.
Trong nhà ấm áp, không chỉ đốt ấm giường đất, còn nấu sẵn nước gừng.
"Nương, Nhị Thụy, hai người uống nước gừng đi, con đã cho cả thuốc mà nương tìm được vào nấu cùng!"
Xảo Vân không biết hai người đã uống nước gừng ở nhà Tiểu Mãn, vội vàng múc nước gừng vào chén, còn bảo rằng mình đã cho thêm mấy lá ngải cứu mà Giang Chi tìm được mấy hôm trước.