Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Tô lão nhị ngượng ngùng liếc nhìn đệ đệ, rồi nhíu mày nhìn vợ mình là Nguyễn thị.
Đừng thấy Tô lão nhị có vẻ là người trầm mặc ít nói, suốt ngày chỉ biết cắm đầu làm việc thật thà, nhưng ở nhà, ông ta lại rất gia trưởng.
Con cái trong nhà đều do vợ ông ta quản, bây giờ con cái nói ra những lời như vậy, Tô lão nhị tức giận cũng chỉ trút lên người Nguyễn thị.
“Ngươi xem hài tử ngươi dạy dỗ kìa, thật mất mặt, còn không mau đưa nó về.” Tô lão nhị trừng mắt nhìn Nguyễn thị, nói.
Của hồi môn?
Của hồi môn gì?
Tô Tình lúc này vẫn chưa phản ứng lại, nàng ta ngơ ngác bị Nguyễn thị kéo đi mấy bước, mới không thể tin nổi mà hỏi mẹ:
“Mẹ, nhà cửa và cửa tiệm trên trấn, là của hồi môn của tam thẩm sao?”
Không phải nói tam thẩm là một nữ nhân không rõ lai lịch sao?
Bà ta lấy đâu ra của hồi môn?
Lời này của Tô Tình, chẳng phải chứng tỏ vợ chồng nhị phòng từ trước đến nay chưa từng nói với con mình rằng nhà cửa và cửa tiệm trên trấn đều là của hồi môn của vợ lão tam sao?
Họ định làm gì?
Chẳng lẽ vẫn luôn nhòm ngó của hồi môn của vợ lão tam?
Đừng nói người khác, ngay cả Lý thị nhìn vợ chồng nhị phòng cũng đầy vẻ khinh bỉ.
Dù cho vừa rồi khi Tô Tình mở miệng đòi chia của hồi môn của vợ lão tam, bà ta đã đáng xấu hổ mà động lòng một chút, nhưng bà ta cũng đâu có luôn nhòm ngó của hồi môn của người ta!
Bà ta cùng lắm chỉ muốn nhân cơ hội kiếm chút lợi lộc mà thôi.
Tô lão nhị và Nguyễn thị lúc này mặt đỏ bừng như hai quả gấc.
Hai vợ chồng họ muốn nói là không nhòm ngó của hồi môn của vợ lão tam, nhưng ai tin?
Lời đòi chia của hồi môn của người khác là do chính con gái mình nói ra, hơn nữa, hai người họ cũng thật sự chưa từng nói với con gái đó là của hồi môn của vợ lão tam, giải thích thế nào đây?
Vợ chồng Tô lão nhị ấp úng không nói nên lời, Tô Tình cũng biết mình đã gây ra một chuyện hiểu lầm lớn.
Nàng ta xin lỗi Tô lão tam và Bạch thị trước.
Tiếp đó, như muốn cứu vãn thể diện, nàng ta nói:
“Tam nha đầu không biết sân nhà và cửa tiệm trên trấn là của hồi môn của tam thẩm, chủ yếu là vì những năm qua Tam nha đầu gặp tam thẩm không nhiều lần, thấy mọi người sống sung sướng trên trấn, trong khi cả nhà ở đây ăn bữa nay lo bữa mai, lúc phân gia lại không chia phần trên trấn, nên mới không nhịn được mà nói những lời đó.”
Lời này, nghe mà cả Tô lão tam và Bạch thị đều sa sầm mặt mày.
Tô Tòng Lễ thấy Tô Tình nói ra những lời có vẻ như xin lỗi giải thích, nhưng thực chất là đang nói phụ mẫu hắn chỉ biết sống sung sướng cho riêng mình, mặc kệ sống chết của cả nhà, hắn thật muốn cho nàng ta một cái tát.
Người khác không biết lai lịch của Tô Tình, chỉ thấy nàng ta là một cô bé chưa đầy bảy tuổi, cho rằng nàng ta nói sai cũng là điều có thể thông cảm.
Vợ chồng Tô lão tam mà so đo với Tô Tình, tự dưng mất đi sự độ lượng của bậc trưởng bối.
Nhưng Tô Tòng Lễ, người đã đọc qua cuốn tiểu thuyết này, lại biết rõ sự tình!
Trước khi đến đây, Tô Tình đã là người từng trải, lăn lộn chốn nhân gian nhiều năm.
Linh hồn người lớn trong cái thân xác nhỏ bé đó, còn lớn tuổi hơn cả hắn, một thư sinh sắp đến tuổi thành niên.
Thêm vào đó, Tô Tòng Lễ và Tô Tình cũng là cùng một thế hệ, nói chuyện cũng sẽ thích hợp hơn.
Tô Tòng Lễ bước lên một bước, đến trước mặt Tô Tình.
Bị một đường muội không biết điều nói về phụ mẫu mình, trên khuôn mặt thiếu niên, vẻ ôn hòa thường ngày đã biến mất, lúc này đang nhìn Tô Tình với ánh mắt không chút hơi ấm.
Tô Tình bị hắn nhìn đến mức bất giác lùi lại một bước, nhận ra mình bị một đứa trẻ chưa thành niên doạ sợ, nàng ta vô cùng tức tối, ngay cả chút áy náy vừa nãy vì hiểu lầm tam phòng cũng tan thành mây khói.
Giọng Tô Tòng Lễ lạnh băng nói:
“Tam nha đầu, chúng ta là người một nhà, dẫu đánh gãy xương vẫn còn liền gân, muội nói những lời không suy nghĩ như vậy, phụ mẫu ta là bậc trưởng bối cũng sẽ không so đo với một đứa trẻ con như muội.
Đường huynh bây giờ nhắc nhở muội một hai câu, không có việc gì thì giữ mồm giữ miệng, đừng nói năng tùy tiện, kẻo sau này ra ngoài nói sai, người ngoài sẽ không nể muội là trẻ con mà ra tay dạy dỗ đâu.”
“Đường ca, muội cũng đâu có nói sai, nếu tam thúc tam thẩm cũng ở nhà mỗi ngày như đại bá và đại bá mẫu, thì muội cũng sẽ không đến cả của hồi môn của tam thẩm cũng không biết.”
Tô Tình giả vờ là một đứa trẻ vô tình nói ra suy nghĩ trong lòng, nói xong với Tô Tòng Lễ còn vội vàng bịt miệng lại.
Lúc này, cả phòng đều biết cô bé nhị phòng này có ác ý với tam phòng.
Lời này mà truyền ra ngoài, để người ngoài không biết chuyện nghe được, danh tiếng của vợ chồng tam phòng coi như hỏng bét, ngay cả Tô Tòng Lễ cũng sẽ bị liên lụy không tốt.
Tô Tòng Lễ thầm cười lạnh trong lòng, chờ chính là câu này của ngươi.
Đừng thấy Tô lão tam ở nhà là người được cưng chiều, nhưng ông thật sự không chiếm chút lợi nào của Tô gia, thậm chí sự đóng góp của ông cho Tô gia, hai người huynh đệ kia không ai sánh bằng.
Nhưng cả nhà Tô lão đại và Tô lão nhị, dường như đã quen với sự đóng góp của Tô lão tam, cho đó là điều hiển nhiên.
Nếu không, chỉ cần có chút lương tâm, ở kiếp trước, cũng sẽ không nhân lúc mẹ của nguyên thân áy náy mà chia mất phần lớn của hồi môn của bà.
Tuy nói chuyện của kiếp trước, kiếp này chưa xảy ra, không thể vì thế mà so đo.
Nhưng hắn cứ thích so đo thì sao?
Linh hồn của Tô Tình trước sau vẫn là một!
Hơn nữa, cả một gia đình lớn chiếm lợi không biết đủ, phải nói cho rõ ràng, kẻo sau này có gió thổi cỏ lay, người ngoài còn chưa làm gì, đám người tự cho là người nhà này đã vội vàng chạy đến cắn một miếng trước.
Cho nên, lúc cần so đo, thì phải so đo, nếu không người khác còn tưởng gia đình mình dễ bắt nạt!
Nghĩ đến đây, ánh mắt sắc bén của Tô Tòng Lễ bắn thẳng về phía Tô Tình.