Ai Lại Đang Triệu Hoán Ta

Chương 110. 3. Thế giới linh dị 2

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Vừa rồi bảo cô quay đầu lại, bây giờ bảo cô cúi đầu, nếu cô thật sự dựa theo lời đối phương, cúi đầu nhìn một cái, sẽ xảy ra chuyện gì?

Có thể phát hiện, chân của mình bị hai bàn tay trắng bệch nắm chặt hay không?

Thời Tiện Ngư nghĩ đến hình ảnh kia, cả người khó chịu cực kỳ.

“Tôi cũng không thể cúi đầu.” Cô khó xử trả lời.

Người phía sau hỏi: “Vì sao không thể cúi đầu?”

“Bởi vì... bởi vì...” Thời Tiện Ngư suy tư vấn đề khó khăn này: “Cúi đầu sẽ có, hai cằm.”

“…………”

Hàn khí dưới chân càng nặng, Thời Tiện Ngư hoài nghi đối phương có phải thẹn quá hóa giận hay không?

Cô cũng không dám cứng rắn khiêng nữa, từ trên người móc ra một tấm bùa hộ mệnh, nhắm chặt hai mắt, xoay người ném về phía cổ chân!

Thời Tiện Ngư nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết!

Không dám mở mắt nhìn, co cẳng bỏ chạy! Chạy lên dốc!

Vừa lên dốc, nàng liền nhìn thấy phía trước có trường học, Thời Tiện Ngư tính tình tốt như vậy nhưng cô cũng nhịn không được muốn mắng chửi người: “Thật sự là chuyện ma quỷ liên thiên!”

Bên ngoài thật sự là không thể ở lại, cô bước nhanh đến trường.

NNhuwng hiện tại cái nơi này, không nhìn thấy của chính của trường học, hơn nữa nàng cùng trường học tường vây còn cách hai dãy phòng ốc, vòng tới vòng lui, không tìm được cửa trường học, ngược lại vòng vào một cái ngõ cụt.

Nếu là thế giới khác, khoảng cách mục tiêu xa một chút, nàng coi như đi dạo phong cảnh, nhưng là ở nơi này, ở bên ngoài ngốc thêm một giây đều sẽ bị quỷ theo dõi!

Cảm xúc của Thời Tiện Ngư càng ngày càng vô cùng lo lắng.

Mắt thấy trường học ngay trước mặt, sao lại không vào được chứ? Đi vòng nữa, không chừng sẽ gặp phải quỷ gì, bằng không...... trèo tường đi?

Trong ngõ nhỏ chất đống một ít đồ lặt vặt, dùng để lót chân không thể tốt hơn.

Thời Tiện Ngư nói bò liền bò, rất thời kỳ, cũng không để ý tới vấn đề vệ sinh, cô đem mấy cái thùng rác kéo tới góc tường, rất dũng mãnh bò lên, đạp chân một cái, giẫm đến một đoàn lạnh lẽo, lại mềm nhũn đồ vật --

Thời Tiện Ngư: “???”

Cúi đầu nhìn, lại là chân của cô giẫm trống không, không giẫm lên nắp thùng rác, mà là giẫm lên... giẫm lên... ách...

Nên hình dung như thế nào đây......

Một đoàn màu đen, trong bóng tối?

Trong góc ngõ cụt có một bóng đen đưa tay không thấy được năm ngón, cô tưởng là do ánh sáng không chiếu tới, vừa rồi không để ý, bây giờ mới phát hiện... Cái bóng này còn sống?

Nổi da gà theo da thịt trên mắt cá chân, một đường dày đặc tê dại nổ tung lên đùi.

Cô cẩn thận rụt chân lại...

May mắn, bóng đen trong ngõ cụt không quấn lấy cô, chỉ chậm rãi xê dịch.

Thời Tiện Ngư hơi mở to hai mắt, sau khi biết sau mới kịp phản ứng, cô vội vàng nhảy xuống thùng rác, kéo hết thảy thùng rác mình lấy tới đây!

Khá lắm, cô không bị bóng đen này giết chết coi như tính tình nó tốt! Nếu đổi vị trí suy nghĩ, có người làm hai thùng rác đặt trên người cô, cô khẳng định trở mặt!

Thùng rác bị kéo đi, bóng đen trong góc tường tựa hồ thoải mái hơn nhiều, thoáng mở rộng, ánh sáng ngõ cụt này trở nên tối hơn, góc tường tối đến ngay cả màu sơn vốn có của da tường cũng không nhìn thấy.

Tuy rằng không rõ đây là cái quỷ gì, nhưng nơi này tóm lại không nên ở lâu, Thời Tiện Ngư sờ sờ mắt cá chân lạnh ngắt của mình, vội vàng rời đi.

Rời khỏi ngõ cụt, nhẫn nại tìm cửa trường học, còn phải đề phòng quỷ có thể xuất hiện bất cứ lúc nào, loại cảm giác này thật sự là cấp bách.

Thời Tiện Ngư nghĩ đến bùa hộ mệnh mình vừa dùng hết, liền đau lòng không thôi.

Cô hiện tại ngay cả người cầu nguyện cũng chưa thấy, cũng đã dùng hết một đạo phù! Kế tiếp còn không biết sẽ ở thế giới này dừng lại bao lâu, nếu như giống lúc trước, ở mấy tháng, cái bùa hộ mệnh kia có thể dùng?

Trong không gian cô đã chuẩn bị rất nhiều tài liệu cần dùng để vẽ phù, nhưng không biết linh lực của mình có chịu nổi hay không.

Phanh, phanh......

Phanh, phanh......

Thời Tiện Ngư lại nghe thấy tiếng vỗ bóng cao su.

Âm hồn bất tán a, đây là.

Cô cắn răng làm như không nghe thấy, cúi đầu xông về phía trước, nhưng tiếng bóng càng lúc càng lớn, càng lúc càng gần!

Phía trước lại gặp phải ngã rẽ giao lộ, cô theo tường vây trường học quẹo vào, rốt cục tìm được cửa lớn trường học! Nhưng đồng thời, cậu bé vỗ bóng cao su kia, đang đứng ở cửa trường học!

Thời Tiện Ngư hít một hơi khí lạnh, nội tâm hỗn độn!

Cái này cũng quá khó làm! Trèo tường, có ma, đi qua cửa, cũng có ma! Làm sao một con đường người sống có thể đi cũng không có a?!!

Tiếng đập bóng dừng lại, tiểu nam hài ôm bóng, hốc mắt hãm sâu nhìn về phía cô, âm u trắc ẩn, cảm giác kia tựa như bị rắn độc trong bóng tối theo dõi, làm người ta không rét mà run!

Thời Tiện Ngư xoay người rời đi!

Hiện tại đã không phải là vấn đề có thể vào trường học hay không, là làm sao tránh thoát vấn đề tiểu quỷ này!

Dưới chân cô đi nhanh, một lát cũng không dám dừng lại!

Tiếng đập bóng lại vang lên lần nữa! Thời Tiện Ngư không thể không chạy lên, quả bóng phía sau đập mạnh về phía cô! Lau chân cô bay ra ngoài! Đầu tiên là hung hăng đụng vào chốt cứu hỏa rỉ sét ven đường, lại dùng tốc độ nhanh chóng bắn ngược về phía cửa mặt cô!

Trong lòng cô kinh hãi, càng thêm không dám ngừng, tại đường phố hoang vu không người một đường chạy như điên!

Nhưng mặc kệ cô chạy nhanh bao nhiêu, quả bóng cao su kia thủy chung đi theo phía sau, mỗi lần đều suýt nữa đập vào cô, quả thực tựa như cố ý hù dọa người ác tác kịch!

Bùm!

Bóng cao su đập trúng thùng rác bên đường, rác rưởi bên trong ào ào đổ đầy đất, Thời Tiện Ngư vô ý giẫm phải rác rưởi, nhất thời chật vật ngã sấp xuống!

Quả bóng từ từ lăn qua, dừng lại bên cạnh cô.

Đầu gối đau đến nỗi Thời Tiện Ngư hít vào, nàng cắn răng ngồi dậy, quay đầu nhìn, lăn tới bên người đâu phải bóng cao su, rõ ràng là đầu một đứa bé, đứa bé kia hãm sâu tròng mắt đen nhìn chằm chằm nàng, trong khuôn mặt trắng bệch mơ hồ hiện lên hắc khí, hắn nhếch miệng cười nói: "Tỷ tỷ, chơi với em nha......”

Trái tim Thời Tiện Ngư chìm xuống, hít thở thật sâu, nói: "Chị muốn đi học, có thể tìm một người chơi với em."

Cô đứng lên, cũng mặc kệ người ta có nguyện ý hay không, đưa tay cầm lấy cái đầu trên mặt đất kia, vài bước vọt vào ngõ nhỏ, thừa dịp chưa chuẩn bị hung hăng ném vào góc tường sâu trong ngõ nhỏ! Sau đó cũng không quay đầu lại mà chạy!

Cô dùng tốc độ nhanh nhất trong cuộc đời mình, một hơi vọt tới cửa trường học!

Tốt lắm!

Không có bóng!

Cũng không có ma!

Cô hiện tại nửa giây cũng không muốn ở bên ngoài, kéo cửa sắt hàng rào của trường học, đang muốn đi vào, phía sau lại có người lại gọi cô --

Chờ, chờ một chút!

Có lẽ là bởi vì trong thanh âm này lộ ra một chút kinh hoảng, làm cho Thời Tiện Ngư cảm giác được vài phần sức sống, cô quay đầu lại nhìn.

Là một nam nhân trẻ tuổi mặc áo blouse đối vạt kiểu cũ, trước ngực đeo kính bát quái, trên lưng đeo kiếm gỗ đào, trên cặp sách sau lưng còn treo rải rác một đống đồ vật kỳ quái.

Nam nhân này trong tay nâng một cái đĩa tròn kỳ quái, nhìn Thời Tiện Ngư một chút, khẩn trương nói: “Cô... cô, là người phải không?"

Thời Tiện Ngư: “......”

Trầm mặc một lát, cô nói: “Tôi không phải là người.”

Nam nhân nhất thời trừng lớn con ngươi!

Thời Tiện Ngư thản nhiên nói: “Tôi là thần tiên......”

Đối phương: “......”

Thời Tiện Ngư nói xong nửa câu sau: “Đời sau.”

Nam nhân trẻ tuổi cười mỉa: "Thì ra là đồng môn, thất kính, thất kính, không biết các hạ ở đỉnh núi nào? Sư phụ tôi từ Trường Lạc cung, biết được nơi này có học sinh bị nhốt, cố ý chạy tới cứu người.”

Thời Tiện Ngư nghĩ nghĩ, tiên cung của cô bây giờ cũng có chút quy mô, cư nhiên vẫn luôn chưa đặt tên.

Tên là gì nhỉ?

Tiên Cung, tên gọi là gì nhỉ?