Ai Lại Đang Triệu Hoán Ta

Chương 111. 3. Thế giới linh dị 3

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

“Cung Lâm Thời.” Thời Tiện Ngư nói: “Sư phụ ta từ cung Lâm Thời, cũng tới cứu người như anh.”

“Vậy thì tốt quá, mọi người nếu mục đích nhất trí, chính là bằng hữu.” Nam nhân trẻ tuổi cười nói: “Tôi họ Chu, gọi là Chu Bặc Thiện, các hạ xưng hô như thế nào?”

Lại có thể dễ dàng tin tưởng cô như vậy.

Thời Tiện Ngư cảm thấy người này hoặc là bản thân chính là tính cách Mã Đại Cáp, hoặc là vừa mới xuống núi không bao lâu, không hiểu nhân gian hiểm ác, may mắn gặp được chính là cô, mà không phải quỷ gạt người vừa rồi trên cầu thang.

“Tôi tên Thời Tiện Ngư.” Cô bình tĩnh trả lời.

Chu Bặc Thiện cầm lấy dây đeo ba lô ước lượng túi xách, nói: "Thời tiểu thư, nơi này hung hiểm dị thường, chúng ta vào trước đi, tình huống nơi này chúng ta vừa đi vừa nói chuyện.”

Thời Tiện Ngư gật đầu. Rất hợp ý cô.

Cổng trường không khóa, cửa sắt vừa kéo ra liền phát ra tạp âm chói tai xèo xèo, hai người một trước một sau đi vào, trước mặt là một mảnh vườn hoa héo rũ, trong vườn hoa dựng thẳng mấy chữ vàng tróc sơn: Trường trung học Diệu Minh.

Phía sau vườn hoa là hội trường trường học, hai bên trái phải hội trường đều có một con đường cái sân trường.

“Nên đi đường nào...” Chu Bặc Thiện nhìn la bàn trong tay, có chút khó khăn.

Hắn muốn tìm ra một con đường an toàn, nhưng nơi này quỷ thật sự quá nhiều, kim đồng hồ của la bàn xoay tới xoay lui, vòng vo nửa ngày cũng không dừng lại.

“Bên này đi.” Thời Tiện Ngư chỉ đường bên phải: “Theo con đường này, hẳn là có thể tìm được bọn họ.”

Trong tay Chu Bặc Thiện là la bàn kim đồng hồ xoay chuyển từ từ, cũng chỉ hướng bên phải con đường kia, hắn không khỏi kinh ngạc nói: "Quý phái tu tiên thuật quả nhiên là lợi hại, không cần bằng vào bất luận pháp khí gì, liền có thể tìm được đường chính xác!"

Thời Tiện Ngư sững sờ, khó hiểu liếc hắn một cái: "Đây không phải là có biển chỉ đường sao, biển chỉ đường biểu hiện đi căn tin phải đi bên này.”

Chu Bặc Thiện: “... A, a! Như vậy a!”

Hắn bưng la bàn đuổi theo Thời Tiện Ngư, nghĩ nghĩ, lại cảm thấy không thích hợp, hỏi Thời Tiện Ngư: "Thời tiểu thư làm sao biết, các học sinh bị nhốt trong căn tin?"

Lúc này đổi lại Tiện Ngư cảm thấy kỳ quái, nàng hồ nghi nhìn Chu Bặc Thiện từ trên xuống dưới, hỏi: "Anh không biết bọn họ ở đâu?

Chu Bặc Thiện giải thích: "Ba ngày trước, ông chủ Vương của Hải thị tìm được Trường Lạc Cung chúng ta, nói con trai mình sau khi đi tham gia họp lớp đã mất tích, mời sư phụ ta xuống núi giúp hắn tìm con trai, vừa lúc ta cũng đến tuổi xuống núi rèn luyện, sư phụ liền phái ta tới. Sau khi xuống núi ta đi tới nhà ông chủ Vương trước, lấy một sợi tóc từ trong phòng Vương thiếu gia làm hướng dẫn, tra ra Vương thiếu gia bị nhốt ở Hỗn Độn Giới, lúc này mới một đường tìm được nơi này.”

Thời Tiện Ngư hỏi: “Cái gì là Hỗn Độn Giới?”

"Hỗn độn tức bất âm bất dương, bất sinh bất tử, nơi này là từ đông đảo âm hồn oán niệm ngưng tụ mà thành thế giới, người sống có thể đi vào, người chết cũng có thể đi ra ngoài, rất nguy hiểm." Chu Bặc Thiện hỏi cô: "Thời tiểu thư tại Lâm Thời Cung tu hành, không có học qua những thứ này sao?"

Thời Tiện Ngư gật đầu: "Ừ, Lâm Thời Cung của chúng ta còn thiếu lý luận, không bằng Trường Lạc Cung các anh”

Thuận tiện khen tặng một câu, dù sao nói dễ nghe cũng không tốn tiền, còn có thể làm cho đối phương cao hứng.

Chu Bặc Thiện quả nhiên rất cao hứng, nói: "Trường Lạc Cung chúng tôi quả thật thanh danh lan xa, rất nhiều người muốn đưa tiểu hài tử tới theo sư phụ tôi học phong thủy, học bói toán, đều bị sư phụ tôi cự tuyệt ngoài cửa, tôi là đồ đệ cuối cùng sư phụ tôi thu nhận.”

Hắn lấy ra một cái điện thoại di động, lấy ra album ảnh cho Thời Tiện Ngư xem: "Trường Lạc Cung chúng tôi phong cảnh siêu cấp đẹp, cô xem, đây là tôi làm buổi sáng, đây là tôi đang luyện công, đây là Trường Lạc sơn mặt trời mọc..."

Trong giọng nói tràn đầy tự hào.

Nhưng cũng không trách người ta tự hào, Trường Lạc Cung trong ảnh nhìn qua quả thật không tệ, vừa có bảo điện cổ kính, cũng có tháp tín hiệu khoa học kỹ thuật hiện đại, là một tòa đạo quán hương khói tràn đầy.

Chu Bặc Thiện hỏi: "Cung điện tạm thời của các cô thế nào? Có ảnh không?”

Thời Tiện Ngư: “......”

Cô thật đúng là có.

Tiên Cung xinh đẹp như vậy, làm sao có thể không chụp ảnh? Cô không chỉ chụp phong cảnh, còn tự chụp rất nhiều tấm.

Thời Tiện Ngư lấy điện thoại di động của mình ra, cho Chu Bặc Thiện xem vài tấm.

Chu Bặc Thiện quả nhiên cực kỳ khiếp sợ, nhìn đi nhìn lại, tròng mắt nhanh trừng ra.

Hắn si ngốc nhìn bảo tháp màu vàng trong ảnh, cực kỳ hâm mộ không thôi: "Nếu lần này có thể cứu con trai của ông chủ Vương ra, không biết ông ấy có thể quyên góp cho Trường Lạc Cung chúng ta một tòa tháp như vậy hay không."

Thời Tiện Ngư thu hồi di động, khiêm tốn nói: "Đẹp thì đẹp, chỉ là chỗ hơi lệch một chút, không náo nhiệt bằng Trường Lạc Cung các người.”

“A...” Chu Bặc Thiện chân thành gật đầu: “Cũng đúng, một khách hành hương cũng không có, các cô nên tuyên truyền một chút.”

Thời Tiện Ngư nói: "Còn đang tu sửa mà, ngay cả tên cũng là tạm thời, chờ hoàn thành sẽ suy nghĩ.”

Chu Bặc Thiện trong lòng không khỏi suy đoán, có phải Lâm Thời Cung dùng hết tiền để sửa tháp hay không, dẫn đến công trình hỏng bét, sau đó không thể thuận lợi hoàn thành? Khó trách lúc cần Tiện Ngư xuống núi nhận việc, nhất định là thiếu tiền mà!

Hắn lại nhìn Thời Tiện Ngư, trong ánh mắt có thêm vài phần đồng tình, an ủi nói: "Chờ chúng ta cứu người ra, là có thể lấy được tiền thù lao, về sau tôi sẽ dẫn cô làm quen thêm mấy lão bản, cam đoan nhiều sống tốt. Chúng ta tu đạo tuy rằng chú ý thiên nhân hợp nhất, ngăn cách với thế giới bên ngoài, nhưng thời đại bất đồng, thỉnh thoảng cũng cần hiểu được biến báo, xuống núi nhận mấy đơn hàng làm ăn, vừa có thể tạo thu nhập, còn có thể rèn luyện chính mình, nhất cử lưỡng tiện.”

Thời Tiện Ngư nghe xong gật đầu: “Ừ, anh nói đúng, nhất cử lưỡng tiện.”

Hai người hắn một lời cô một câu, dần dần quen thuộc, xưng hô cũng theo đó đổi thành thân thiết hơn một chút, một người gọi Tiểu Ngư, một người gọi Tiểu Chu.

Bọn họ đều không có phát hiện, có một đoàn bóng đen, chậm rãi từ hàng rào trong cửa chui vào...

…………

Trong trường học âm khí dày đặc, nhưng trên đường coi như thái bình, không gặp phải chuyện tà môn gì.

Sau khi đi qua hai tòa nhà dạy học, Thời Tiện Ngư và Chu Bặc Thiện tìm được căn tin của học sinh.

Căn tin có hai tầng, dưới lầu không có một bóng người, mà cửa trên lầu đóng chặt không mở, Chu Bặc Thiện thử gõ cửa, không hề có động tĩnh.

"Kỳ quái, dựa theo la bàn chỉ thị, người hẳn là ở chỗ này mới đúng..." Chu Bặc Thiện cau mày điều chỉnh la bàn, hơi cảm thấy hoang mang.

Thời Tiện Ngư cố gắng từ khe cửa nhìn tình huống bên trong một chút, vừa mới kề sát vào, liền thấy một con ngươi phủ kín tơ máu dán ở đầu kia khe cửa, ngay sau đó thê lương kêu thảm thiết truyền ra!

A a a a a!!!

Chu Bặc Thiện rút kiếm gỗ đào ra! Đem kiếm đặt ngang trước người, khẩn trương nhìn xung quanh: “Chuyện gì xảy ra?! Chuyện gì xảy ra?!”

Thời Tiện Ngư: “......”

Nếu như cô chưa từng trải qua Ngô Công Quái, Nhện Yêu, Hổ Giao Thú, Hồ Yêu, Khôi Lỗi Con Mắt, Biến Dị Thú, Kinh Cức Mãng, Cự Tích, Khắc Lạc Trùng Quái vân vân, giờ phút này người thét chói tai, đại khái chính là chính cô đi.

“Không có việc gì, các học sinh hẳn là ở bên trong.” Thời Tiện Ngư bình tĩnh nói: “Bọn họ trong khoảng thời gian này giống như bị không ít kinh hách, hiện tại trốn ở bên trong, không dám lên tiếng.”