Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Hạ Du chậm rãi lắc đầu: "Tôi chỉ biết hắn ta và Dư Hi quen nhau ở phòng khám tâm lý, trước đây chưa từng gặp qua, hơn nữa người bị dán nhãn quá nhiều, có vài người tôi ngay cả tên cũng không nhớ rõ, càng không thể nhớ được thân bằng hảo hữu của họ."
Cô nghĩ nghĩ, mê mang nhìn về phía Thời Tiện Ngư: "Kỳ thật những thứ này... cũng chỉ là phỏng đoán của chúng ta mà thôi, không có biện pháp kết luận hết thảy cùng Đỗ Hiểu Linh không quan hệ..."
“Vậy chúng ta chứng thực một chút là được rồi.” Thời Tiện Ngư nói.
“Chứng thực?” Hạ Du nhíu mày: “Chứng thực thế nào?”
“Trò chơi Điệp Tiên.” Thời Tiện Ngư nhẹ nhàng gõ xuống mặt bàn: “Thử trò chơi Điệp Tiên một lần nữa, nếu có thể mời oan hồn của Đỗ Hiểu Linh tới, chứng tỏ mọi người bị nhốt có liên quan đến cô ấy, nếu không mời được thì chứng tỏ không liên quan đến cô ấy.”
Vẻ mặt Hạ Du do dự: “Nhưng mà, sau mỗi lần chơi Điệp Tiên, đều sẽ...”
"Cửa đã khóa rồi, quỷ quái không vào được." Thời Tiện Ngư bình tĩnh nói: "Hơn nữa, mỗi lần đều chỉ có âm thanh, kỳ thật các người ai cũng chưa từng chân chính gặp qua oan hồn của Đỗ Hiểu Linh, đúng không?"
Hạ Du mím môi, suy tư một lát, ánh mắt kiên nghị gật đầu: “Được, vậy thử lại lần nữa!”
Cô đứng dậy, hít một hơi thật sâu, đưa tay ra và đặt ngón tay lên đồng xu ở giữa bàn.
Điệp Tiên là một phương thức xem bói từ cổ đại lưu truyền tới nay, cùng bút tiên, tiền tiên nguyên lý đại đồng tiểu dị, chỉ là môi giới bất đồng mà thôi, đều là thông qua vấn đề quá trình thần linh đến đạt thành tâm nguyện, nhưng mời tới, thông thường là phụ cận một ít phù du linh thể, trói buộc linh, du hồn dã quỷ, mà không phải chân chính thần linh.
Thời Tiện Ngư cũng chậm rãi đứng dậy, trước khi đưa tay, cô nói với Hạ Du: “Nếu có chuyện gì xảy ra, lấy bùa hộ mệnh tôi đưa cho cô ra.”
Hạ Du nghiêm mặt, gật đầu.
Thời Tiện Ngư vươn tay, đặt ở đầu kia của đồng xu.
“Điệp Tiên Điệp Tiên, mời ra đây.” Hạ Du nhắm mắt lại, tập trung chú ý: “Điệp Tiên, Điệp Tiên...... Nói cho tôi biết, là ai, hại chết Đỗ Hiểu Linh......”
Thời Tiện Ngư cũng nhắm mắt lại, cũng tập trung chú ý như Hạ Du.
Một lát sau, cô mở mắt và nhìn về phía đồng xu trên bàn.
Đồng xu không nhúc nhích, đè tay đồng xu lại, cũng chỉ có cô và Hạ Du.
Cô ngẩng đầu nhìn Hạ Du, vừa vặn Hạ Du cũng ngẩng đầu nhìn cô, hai người tiếp tục yên lặng chờ một lát, cùng nhau buông lỏng tay ra.
“Không có...” Hạ Du lẩm bẩm: “Lúc trước mỗi lần mời đều cử động, nhưng lần này không có... một chút động tĩnh cũng không có...”
“Bởi vì hiện tại trong căn tin chỉ có tôi và cô.” Thời Tiện Ngư nhìn ánh mắt cô: “Lúc trước anh ta giấu ở bên cạnh các cô, cố làm ra vẻ huyền bí, khiến mọi người lầm tưởng quỷ quái ngoài cửa là Đỗ Hiểu Linh, dẫn dắt các người đi tìm hung thủ.”
"Người hại chết Đỗ Hiểu Linh, có phải là hắn không?" Sắc mặt Hạ Du trắng bệch: "Ngày kỷ niệm ngày thành lập trường, trường học có rất nhiều người ngoài trường tới, có thể hắn cũng đi không?"
"Kiên nhẫn chờ đi, nếu quả thật là hắn, sớm muộn sẽ lộ ra dấu vết." Thời Tiện Ngư quay đầu, nhìn về ngoài cửa sổ: "Chúng ta hiện tại đứng ở chỗ này, hắn khẳng định sẽ có hành động, giải quyết Vạn Thiến Thiến, kế tiếp, chính là Bạch Dư Hi..."
Hạ Du nghe xong, cả người rét run, ngón tay siết chặt thành quyền: “...... Khi nào hắn sẽ tới?”
"Hẳn là sẽ chờ mọi người mệt mỏi, thời điểm Chu Bặc Thiện cũng buông lỏng cảnh giác, tìm cơ hội lại đây." Thời Tiện Ngư như có điều suy nghĩ: “Về phần phương pháp giết người, hẳn là giống như trước, thông qua một ít môi giới dẫn phụ cận ác quỷ tới, mượn quỷ giết người?”
Hạ Du cắn răng: “...... Được, vậy tôi sẽ chờ hắn đến, sau đó hung hăng vạch trần hắn!”
Hai người không nói gì nữa, đều tự ngồi ở bên cạnh bàn, tiếp tục chờ đợi...
…………
Thời gian, từng giây từng phút trôi qua, trong căn tin trống rỗng ánh sáng tối tăm, bên ngoài vẫn không có bất kỳ tiếng vang nào.
Cảm xúc của Hạ Du càng ngày càng lo lắng, cô không khỏi cúi đầu gặm móng tay, đi qua đi lại bên cửa sổ, loại cảm giác biết rõ có việc sẽ phát sinh, lại không biết lúc nào sẽ phát sinh này, quả thực không thể hỏng bét hơn.
Thời Tiện Ngư ngược lại còn bình tĩnh, hiện tại cô chỉ lo lắng không bắt được nhược điểm của đối phương, dù sao cô và Hạ Du hiện tại bị khóa ở bên trong, cho dù bên ngoài có người cố ý giở trò quỷ, cũng không nhìn thấy mặt đối phương.
Bất tri bất giác, ánh sáng hình như lại tối đi một chút, cô nhíu mày, quay đầu nhìn về góc tường, nơi đó chất đống rất nhiều bàn ghế, không biết có phải bởi vì bàn ghế chất đống quá cao hay không, khiến góc tường bóng tối rất sâu, gần như đen kịt.
Thời Tiện Ngư: “......”
Cố ý đi theo sao? Còn rất dính người......
Hạ Du bên cửa sổ bỗng nhiên dừng lại, giọng nói run rẩy: “Nhìn... mau nhìn... phía dưới...”
Thời Tiện Ngư sững sờ, đứng dậy đi qua: “Làm sao vậy? Cô nhìn thấy cái gì?”
"Nhìn... nhìn..." Hạ Du nói không ra lời, sắc mặt cô trắng bệch, hàm răng khanh khách lên tiếng, giống như nhìn thấy thứ gì đó cực kỳ khủng bố.
Lúc này Thời Tiện Ngư đã đi tới bên cửa sổ, nhìn xuống, lập tức giật mình tại chỗ, hô hấp ngưng trệ.
Cách lầu một nhà ăn không xa, có một khối vật thể khổng lồ màu đen đặc sệt, nó có rất nhiều đầu, có rất nhiều tay, cũng có rất nhiều chân... Giống như vô số thi thể bị nhựa đường màu đen dính lại với nhau, xây đắp đè ép lẫn nhau, đang chậm rãi bò về phía này.
Thời Tiện Ngư cả người tóc gáy dựng thẳng lên, trong nháy mắt máu phảng phất đọng lại!
Cô chưa bao giờ nhìn thấy một con quái vật như vậy!
“Là Hiểu Linh...” Hạ Du hoảng sợ che miệng, đồng tử co rút nhanh: “Ta nhìn thấy cô ấy...... Còn có Thiến Thiến...... Các cô ấy đều ở đây......”
“Bọn họ bị quái vật ăn, hiện tại quái vật này muốn ăn luôn chúng ta.” Thời Tiện Ngư nhanh chóng móc ra mấy tấm bùa, dán lên cửa sổ, sau đó túm lấy Hạ Du đang đứng cứng ngắc chạy về góc tường: “Đi theo tôi!”
“Đi, đi đâu?!” Hạ Du hoảng hốt: “Cửa bị bọn họ khóa rồi!”
Thời Tiện Ngư không nói lời nào, trực tiếp lôi kéo cô chạy đến góc tường, ngồi xổm xuống, sau đó kéo cái ghế chắn trước mặt hai người.
Hạ Du thật sự không cảm thấy cái ghế này có thể tạo ra tác dụng che chắn gì, nhưng cô còn chưa kịp nói chuyện, Thời Tiện Ngư đã đưa tay che miệng cô, cúi đầu ghé vào bên tai cô "suỵt" một tiếng --
“Đừng nói chuyện.” Thanh âm Thời Tiện Ngư ép xuống rất thấp, gần như tức giận: “Vô luận xảy ra chuyện gì, cũng không được lên tiếng.”
Hạ Du kinh hãi, nín thở gật đầu.
Bên kia cửa sổ kêu kẽo kẹt, con quái vật khổng lồ kia sắp bò vào.
Hai cô gái trong góc tường yên lặng cuộn tròn vào bên trong, không dám nhúc nhích, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào cửa sổ thủy tinh phát ra tiếng vang khanh khách kia.
Cửa sổ là đẩy kéo thức, không có khóa, một cái tay dài nhỏ khô gầy xuất hiện trước mắt hai người--
Theo cửa sổ bị đẩy ra, bên ngoài gió cũng tràn vào, mang theo một cỗ khó có thể hình dung hủ bại mùi tanh, âm lãnh, ẩm ướt, thối rữa, cái kia mùi, giống như xuống rãnh nước bên trong không biết đã ngâm bao chuột chết bao lâu.
Hạ Du đã không còn run rẩy nữa, thần kinh của cô căng thẳng đến mức tận cùng, sau khi tận mắt nhìn thấy con quái vật kia bò ra ngoài cửa sổ, dây cung căng thẳng đã đứt gãy! Cô hôn mê bất tỉnh ngay tại chỗ!
Thời Tiện Ngư vững vàng đỡ lấy Hạ Du, tiếp tục trốn trong bóng tối, tiếp tục lặng lẽ quan sát quái vật kia.