Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Từ khi Vong Ưu Các mở cửa buôn bán, Lý Linh Tĩnh tự nhận mình cũng coi như đã gặp qua không ít nam nhân, thế nhưng loại liếc mắt định chung thân này, quả nhiên là chưa từng nghe thấy.
Đại tướng quân là khách quý, không thể đắc tội, nàng chỉ có thể đáp ứng trước mặt, cười khanh khách bồi ngồi bồi trò chuyện, trong lòng cũng đã loạn thành một đoàn tê dại.
Thật vất vả chịu đựng được khách nhân rời đi, Lý Linh Tĩnh nhấc váy lên liền hướng trên lầu chạy, vội vã tìm được Diêu Nương --
“Diêu nương! Đại tướng quân nhất kiến chung tình với cô, muốn cưới cô!”
Diêu Nương quá sợ hãi.
Lý Linh Tĩnh không thở hổn hển đem đại tướng quân nguyên văn nói một lần: "Hiện tại làm sao bây giờ? Hắn nói ngươi nếu nguyện ý đi Đại Phồn thành, ba ngày sau sẽ tới cầu hôn! Chỉ có ba ngày! vị đại tướng quân này làm việc thật là quá ác tuyệt, ngắn ngủi ba ngày nào đủ người lo lắng chung thân đại sự!"
Diêu Nương cũng luống cuống, hỏi cô: "Nếu như tôi không muốn thì sao? Hắn sẽ như thế nào?”
Lý Linh Tĩnh nghe xong hai mắt trừng lớn, đưa tay che mặt, sững sờ nhìn Diêu Nương: “Tôi...... Tôi quên hỏi......”
Diêu Nương lo lắng thở dài: “Loại chuyện này cô sao có thể quên!”
Lý Linh Tĩnh cũng ngượng ngùng: “Tôi lúc ấy quá khiếp sợ, cho nên quên hỏi......”
Diêu Nương gấp đến độ ở trong phòng đi lòng vòng, xoắn ngón tay đi tới, lắc đầu thở dài: “Đại tướng quân không thể so với các quan viên khác trong kinh thành, hắn chẳng những tay cầm binh quyền, hơn nữa danh vọng trong dân gian cực cao, chúng ta tuyệt đối không thể đắc tội, bây giờ phải làm sao bây giờ... Bằng không nói tôi đã có đối tượng trong lòng, hắn sẽ biết khó mà lui sao?... Nhưng nếu hắn hỏi người trong lòng tôi là ai thì làm sao bây giờ? Để cho người ta giả trang là tuyệt đối không thể, một khi bị tướng quân phát hiện chúng ta lừa gạt hắn, chỉ sợ dưới cơn thịnh nộ sẽ trực tiếp chém đầu chúng ta! Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ......”
Diêu Nương nghĩ ra một biện pháp, đi tới trước mặt Lý Linh Tĩnh, cầm hai tay của cô nói: “Chờ tướng quân lần sau tới, tôi làm bộ hung ác mắng tiểu nhị trong tiệm một trận, tướng quân cũng sẽ không muốn cưới một người đàn bà chanh chua trở về đi.”
Lý Linh Tĩnh rất im lặng, nhỏ giọng nói: "Diêu Nương, cô đây là trong lúc cấp bách phạm sai lầm, tôi vừa rồi ở trước mặt tướng quân khen cô, tướng quân cũng khen ngợi cô huệ chất lan tâm, cô nếu như tính tình đại biến, không phải càng làm người ta nghi ngờ sao? Huống chi tướng quân cưới vợ là đại sự, thái độ làm người của cô đến tột cùng như thế nào, hắn nhất định sẽ phái người hỏi thăm.”
Diêu Nương sắc mặt trắng bệch, trong miệng lẩm bẩm: “Vậy nên làm thế nào cho phải......”
“Đại tướng quân là anh hùng của Đại Tề quốc chúng ta, mặc dù tướng mạo không bằng nam nhi Thịnh Kinh tuấn tú, nhưng cũng là anh tuấn dũng vũ, uy phong lẫm liệt, vả lại trong nhà hắn không có con cái vợ trước lưu lại, cũng không có quan hệ chị em dâu phức tạp, trong sạch, quả thật là lương phối.”
Diêu Nương nhíu chặt mày, cắn cắn môi dưới, nói: “Thôi, việc này cô không cần lo, chờ hắn lần sau trở lại, tôi tự mình nói với hắn.”
Lý Linh Tĩnh hồ nghi đánh giá cô: “Vậy được rồi...”
Dừng một chút, lại nhịn không được nhỏ giọng nhấn mạnh: "Diêu Nương, tôi thật sự cảm thấy Đại tướng quân rất tốt..."
“Được rồi, việc này tôi tự có chủ ý.” Diêu Nương có chút tâm phiền ý loạn, đẩy Lý Linh Tĩnh ra ngoài cửa: “Đã khuya rồi, cô đã bận rộn một ngày mau đi nghỉ ngơi đi.”
Lý Linh Tĩnh đứng ngoài cửa, còn có chút mơ mơ màng màng, cảm thấy Diêu Nương phản ứng thật kỳ quái.
Chẳng lẽ......
Là độc thân quá lâu, cho nên khủng bố kết hôn sao?
…………
Bởi vì Đại tướng quân đột nhiên xuất hiện nhất kiến chung tình, Diêu Nương cả đêm không thể ngủ, ngày hôm sau tỉnh lại cũng hoảng hốt, tinh thần không tốt.
Cô cảm thấy tướng quân đại nhân nếu thật sự là nam tử hán thẳng thắn vô tư, hẳn là sẽ không gây khó dễ cho người khác, chỉ cần cô biểu đạt rõ ràng ý nguyện của mình, việc này không khó giải quyết.
Nhưng mà...... liên quan đến thể diện, nam nhân sẽ làm ra chuyện gì, cũng không ngạc nhiên.
Nếu hắn có thể ở trước mặt Hộ bộ thượng thư nói thẳng muốn cưới cô, liền cho thấy nắm chắc phần thắng, căn bản không cho rằng cô sẽ cự tuyệt.
Cho nên, Diêu Nương không thể dự đoán được sau khi mình cự tuyệt đối phương, sẽ nghênh đón phản ứng như thế nào.
Sẽ nổi trận lôi đình sao?
Hay là trong lòng mang khúc mắc, cứ như vậy ghi hận Vong Ưu Các?
Có lẽ tất cả đều không phải, mà cô chỉ là đang lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử......
……
Sáng nay tuyết rốt cục ngừng rơi, mùa đông sáng loáng đem băng lăng dưới mái hiên chiếu rọi đến lấp lánh phát sáng.
Diêu Nương lòng đầy chuyện xuống lầu, thấy tuyết đọng ngoài cửa lại phủ một tầng, liền gọi tiểu nhị tới quét dọn.
Bên ngoài có một đám tiểu khất cái chạy tán loạn, Diêu Nương vẫy vẫy tay với bọn họ, mỗi đứa nhỏ phát mấy văn tiền, sau đó chỉ vào đống tuyết ven đường nói: “Phái cho các ngươi một công việc, ngoài cửa tiệm của ta cần mười người tuyết, một bên năm người, càng lớn càng tốt, các ngươi nếu có thể làm xong, có thể tới hậu viện lĩnh một bữa cơm, người tuyết của ai xinh đẹp, ta bảo đầu bếp thêm thịt cho người đó.”
Đám tiểu khất cái vừa nghe có thịt ăn, lập tức vui mừng hớn hở đi đắp người tuyết.
Qua mấy ngày nữa tuyết sẽ tan, cho dù đắp người tuyết cũng uổng công, ngươi vừa bỏ tiền, vừa tặng cơm, ngược lại dụng tâm lương khổ.
Giọng nói trầm thấp đột nhiên vang lên sau lưng, Diêu Nương sợ tới mức tóc gáy dựng thẳng, xoay người lại, ngẩng đầu lên mới có thể nhìn thấy mặt nam nhân.
“... Bái kiến tướng quân đại nhân.” Diêu Nương cố gắng trấn định, hướng nam nhân phúc thân.
Cô nghiêng người vén rèm cửa, dẫn đường cho nam nhân, dư quang quét mắt bốn phía, phát giác đối phương là một mình đến đây, không có mang theo đội hộ vệ.
"Tướng quân có điều không biết, những tiểu khất cái này là bách hoa phố một hại, nếu là không lấy được tiền, sẽ cố ý bồi hồi ở ngoài cửa tiệm quấy rầy khách nhân, bảo chủ quán không thể buôn bán tốt, sẽ thừa dịp ban đêm không người, dùng đá đập hỏng cửa sổ, cho nên ta mới làm như vậy, chỉ là bởi vì cân nhắc lợi hại, cũng không phải là có lòng từ bi."
Diêu Nương dừng bước, cúi đầu hỏi đối phương: “Tướng quân đến sớm như vậy, có hẹn bằng hữu không?”
“Không sao.” Tướng quân tùy ý chỉ vào hàng ghế phía trước: “Ngồi bên kia đi.”
Mặc dù biểu hiện của hắn thập phần thanh thản, nhưng một khối người lớn như vậy, tự mang lực uy hiếp, tiểu nhị làm việc cũng không tự chủ được thả nhẹ động tác.
Diêu Nương gọi người bưng tới bình trà và mấy đĩa điểm tâm, tướng quân gõ xuống bàn, nói: “Vậy thôi, không cần mang thêm đồ gì nữa.”
Lại ngẩng đầu nói với Diêu Nương đứng bên cạnh: “Cũng không cần sắp xếp cô nương cho tôi, tôi ngồi một chút liền đi.”
Diêu Nương ngẩn người, không đoán được ý đồ đến đây của hắn.
“Tướng quân đại nhân nếu không đợi người, có thể rút ra chút thời gian không? Tôi muốn nói chuyện với người.”
Tướng quân cười cười, hỏi: “Nhưng đã suy nghĩ kỹ chưa?”
Diêu Nương thu lại nụ cười trên mặt, nghiêm mặt nói: “Vâng, suy nghĩ kỹ rồi.”
“Xem ra, cô định cự tuyệt.” Tướng quân một lần nữa đánh giá Diêu Nương: “Lời tôi nói hôm qua cũng không phải là nói đùa, tôi ở sa trường lâu, đối với phong tục gả cưới ở Thịnh Kinh không rõ lắm, nhưng tôi đích xác có thành ý, cô có yêu cầu gì, có thể nói với tôi.”
“Tướng quân là đại anh hùng người người kính ngưỡng, có thể gả cho tướng quân đã là phúc phận kiếp trước tu tới, nếu nhắc lại bất cứ yêu cầu gì, lòng tham của tôi không biết đủ.”
Diêu Nương ngồi xuống trước mặt hắn, chậm rãi hít vào, cố lấy dũng khí nói: “Sở dĩ tôi không muốn, không liên quan đến tướng quân, là nguyên nhân của tôi.”
Đại tướng quân bình tĩnh nhìn cô, một lúc lâu, đưa tay rót cho cô một chén trà, nói: “Đã như vậy, vậy nói chuyện đi.”