Ai Lại Đang Triệu Hoán Ta

Chương 202. 4. Thế giới cổ đại 55

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Nói từ đâu đây......

Diêu Nương rũ mi mắt, cân nhắc nên dùng từ như thế nào mới không mạo phạm nam nhân quyền cao chức trọng trước mắt này.

Không đợi cô mở miệng, tướng quân đại nhân thản nhiên nói: “Theo sự thật mà nói.”

Diêu Nương sững sờ, ngước mắt nhìn hắn.

Không biết có phải bởi vì ở trên chiến trường thấy nhiều sinh tử hay không, đôi mắt của tướng quân đặc biệt thâm thúy u ám, khiến người ta nhìn không ra cảm xúc, cũng đoán không ra tâm tư.

Diêu Nương trong lòng co rúm lại, nhịn không được lần nữa rũ mi mắt xuống, có chút hốt hoảng, nguyên bản nghĩ ra lý do, một câu cũng nói không nên lời...

Đại tướng quân nói: "Hôm qua tôi đã phân phó cấp dưới đi điều tra hoàn cảnh của cô, cô họ Diêu, tên là Du Ninh, mẫu thân là một hoa đán của gánh hát lưu lạc, bởi vì vô lực nuôi dưỡng cô, muốn đem cô bán vào nhà giàu làm nha hoàn, nhưng người ta nhìn ra cô nhan sắc tốt, liền âm thầm đem cô bán vào kỹ viện, sau đó cô trở thành hoa khôi nổi tiếng Thịnh Kinh, hai công tử nhà giàu tranh nhau đấu giá vì cô, người bị thua trong cơn tức giận hủy mặt của cô, tú bà không cam lòng nhiều năm bồi dưỡng nước chảy, lưu cô dạy dỗ các cô nương khác, sau đó hơn hai mươi năm cô điều giáo ra rất nhiều danh kỹ, ở trong câu lan viện cũng khai hỏa danh tiếng, thế nhưng hân thể mắc bệnh lao, nếu không trị sẽ chết, cuối cùng lại được Lý Linh Tĩnh cứu.”

Diêu Nương nghe hắn đọc ra chuyện cũ bình sinh của mình, sắc mặt dần dần trắng bệch.

Đối phương lại cố ý tra qua cô, xem ra hắn nói muốn cưới cô, quả thật không phải nhất thời xúc động.

Thái độ của hắn đối với việc này càng nghiêm túc, chứng tỏ hắn càng coi trọng cô, đồng thời cũng chứng tỏ... Muốn hắn từ bỏ ý định cưới cô, càng không dễ dàng.

Trong lòng Diêu Nương ngàn vạn suy nghĩ, dần dần khó chịu.

"Thời gian gấp gáp, tra không được quá cẩn thận, nhưng nhìn sơ qua, cô vừa không có làm gian phạm pháp, cũng chưa từng làm xằng làm bậy, cho dù lưu lạc đến nơi phong trần, cũng chưa từng mất khí khái cùng khí tiết, tôi cũng không phải là người chú ý môn đăng hộ đối, cho nên tôi vốn cho rằng, hôn sự này nên thuận lợi tiến hành." Tướng quân đại nhân bình tâm tĩnh khí nói: "Hiện tại cô nói cho tôi biết cô không muốn, hy vọng có thể có một lý do đủ thuyết phục tôi."

Diêu Nương cắn môi dưới, suy tư thật lâu, rốt cục mở miệng: “Tướng quân đại nhân nếu biết là Lý Linh Tĩnh cứu tôi, liền nên biết, cô ấy đối với tôi có ân cứu mạng.”

Tướng quân khẽ gật đầu: “Vâng.”

Diêu Nương nói tiếp: “Không biết tướng quân có điều tra qua thân thế của Lý Linh Tĩnh hay không?”

Tướng quân lắc đầu: “Chưa từng.”

Diêu Nương nghe xong, không dám ôm may mắn, sau khi chậm rãi thở ra một hơi,cô quyết định nói theo sự thật.

“Tích Thủy chi ân đương dũng tuyền tương báo, huống chi cô ấy cứu tôi, tôi hận không thể dốc hết tất cả trợ giúp cô ấy đạt thành tâm nguyện, biết được cô ấy muốn làm ăn về sau, tôi cùng cô ấy cùng nhau mở Vong Ưu Các này. Hôm nay Vong Ưu Các rốt cục coi như có hình có dạng, kế tiếp còn có rất nhiều chuyện chờ chúng ta làm, tôi làm sao có thể tại lúc này rời đi bỏ lại cô ấy?"

Cô đánh bạo ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt tướng quân, hỏi: "Nếu tướng quân ở bên ngoài đánh trận, thắng bại không biết, sẽ trước một bước rời khỏi đồng bào trên chiến trường sao?"

Tướng quân cười cười: “Tỷ dụ này của cô thật thú vị, nhưng, trên chiến trường sớm muộn gì cũng phân thắng bại, buôn bán lại không có điểm cuối, tiền trên đời này kiếm quài không hết, cô không có khả năng vĩnh viễn ở cùng cô ấy không lấy chồng.”

Diêu Nương vẻ mặt hết sức nghiêm túc nói: “"Nếu ở Vong Ưu các mỗi cô nương một lòng chỉ hướng đến lập gia đình, thì nơi này làm sao tiếp tục được? Về sau các cô nương không hề nghĩ làm sao để cho các khách nhân thoải mái khoái trá, mà là nghĩ làm sao để cho khách nhân nạp mình làm thiếp, hoặc cưới mình làm vợ, thậm chí đem thân thể của mình làm lợi thế, không tự tôn, không tự ái, cùng cái kia thanh lâu trong nữ tử không có bất kỳ khác biệt, đến lúc đó, tôi cùng Linh Tĩnh hết thảy cố gắng, tất cả liền đều uổng phí."

Diêu Nương hít sâu, nói tiếp: "Mỗi người đều có chí riêng, nếu là các cô gái không gả không được, tôi tất nhiên là ngăn không được, nhưng ít ra hiện tại, tôi muốn làm gương tốt, bảo vệ quy củ Vong Ưu Các, bằng không chính tôi định ra quy củ, chẳng phải là thành chê cười?"

Tướng quân đại nhân im lặng, thật lâu sau mới mở miệng: “Hiểu rồi, cô muốn làm gương.”

“Đúng là như thế.” Diêu Nương gật đầu.

Sau đó hai người lại trầm mặc thật lâu.

Diêu Nương đợi trong chốc lát, thấy tướng quân không tức giận, nhưng cũng không biểu hiện ra bộ dáng vui vẻ chấp nhận, trái tim trấn định lại của cô không khỏi lại thình lình nhảy dựng lên.

Thế gian nữ tử phàm là có nam tử nguyện ý cưới, tựa hồ đều phải biểu hiện hận không thể mang ơn, mình vừa rồi ngôn luận kia, có phải quá mức ly kinh phản đạo hay không?

Diêu Nương cắn cắn môi, nhẹ giọng nhắc nhở đối phương: “Là ngài muốn tôi nói thật.”

Tướng quân ý vị không rõ cười một tiếng: “A.”

Diêu Nương: “......”

Tướng quân nâng chén trà lên, chậm rãi uống một ngụm, trầm giọng nói: "Mấy năm nay tôi chưa từng gặp nữ tử hợp ý, hôm qua lần đầu tiên nhìn thấy cô, liền có bảy phần muốn cưới cô, hôm nay gặp lại cô..."

Dừng một chút, đặt chén trà xuống: “Mười phần.”

Diêu Nương hơi mở to hai mắt.

Đại tướng quân dĩ nhiên đứng dậy, thân hình cao lớn ở trước mặt cô ném xuống một mảnh bóng ma, cảm giác áp bách nghênh diện mà đến.

“Chuyện cô băn khoăn, tôi sẽ nghĩ cách giải quyết, an tâm chờ đi.”

Diêu Nương con mắt trừng càng lớn, mắt thấy hắn muốn rời đi, cuống quít đứng dậy đuổi theo, muốn giải thích chuyện này cũng không cần hắn giải quyết! Cô chỉ là không muốn gả mà thôi!

Đuổi tới trước cửa vừa muốn mở miệng, tướng quân dừng bước, Diêu Nương nhanh chóng ổn định bước chân, suýt nữa không đụng vào!

Tướng quân đại nhân không nhanh không chậm xoay người lại, nói với cô: "Mấy ngày kế tiếp, tôi mỗi ngày đều sẽ tới đây một chuyến, cô yên tâm, tôi không phải là người quấn quít lấy, sở dĩ tới Vong Ưu Các này, cũng là có một chuyện quan trọng khác."

Nói xong, hắn lại xoay người rời đi.

Diêu Nương nhìn bóng lưng nam nhân kia, thật lâu không lấy lại được tinh thần, cũng không biết người này... đến tột cùng có nghe hiểu ý của cô hay không...

…………

Mấy ngày sau đó, quả thật mỗi ngày hắn đều đến.

Có lúc là một người, có lúc dẫn theo đội hộ vệ, lần nào cũng không gọi cô nương đi cùng, chỉ ngồi một mình uống trà, uống xong một bình liền đi, cũng không biết hắn rốt cuộc muốn làm cái gì.

Diêu Nương vốn định giải thích với hắn, nhưng lại lo lắng sẽ làm hỏng chuyện của hắn, liền đành phải nhẫn nại.

Nhịn qua ba ngày, không thấy hắn đến cầu hôn, Diêu Nương rốt cục thở phào nhẹ nhõm......

Tuy rằng đáy lòng mơ hồ có chút buồn bã, nhưng vẫn cảm thấy thoải mái, cô hiện giờ thầm nghĩ cùng Lý Linh Tĩnh làm tốt Vong Ưu Các, không muốn đem nửa đời sau của mình phó thác cho bất kỳ một nam nhân nào.

Lại qua mấy ngày, Lý Linh Tĩnh lên núi chuẩn bị tìm Thời Tiện Ngư học cách chơi bài mới.

Thời tiết càng ngày càng lạnh, chơi golf không được, ngay cả bowling cũng có khách chê vướng sắt đông lạnh tay, nếu có thể tụ tập trước bếp than chơi mấy ván bài, hẳn là sẽ rất thích ý.

Xe ngựa của cô chân trước vừa đi, chân sau đã bị người đuổi theo.

Chờ cô quen thuộc đi vào sân Ninh Uyên, đội hộ vệ của tướng quân lập tức vây quanh sân này chật như nêm cối.