Ai Lại Đang Triệu Hoán Ta

Chương 299. 6. Thế giới hiện thực 17

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

“Mau ngồi xổm xuống a.” Thời Tiện Ngư nói: “Bằng không để cho người ta nhìn thấy, Thị Thần cư nhiên không nghe đạo trưởng nói, thật kỳ quái.”

Cô lại thở dài: “Em thật sự mệt mỏi quá, hai ngày nay không được nghỉ ngơi.”

Bạch Long nghĩ thầm quên đi, cần gì đêm hôm khuya khoắt ở ven đường cùng cô tranh giành cái này?

Hắn ngồi xổm xuống.

Thời Tiện Ngư bò lên, vui vẻ ôm chặt cổ hắn, thổi vào lỗ tai hắn: "Anh tên là gì?"

Hắn có loại xúc động muốn lập tức ném cô xuống.

Cô nằm sấp trên lưng hắn nói: “Nếu, em nói là nếu... nếu chúng ta thật sự ở bên nhau, muốn sinh con, sẽ sinh người ra, hay là sinh ra rồng?”

Bước chân hắn cứng ngắc, môi mím chặt thành một đường thẳng.

Cô nói: "Nếu là một nửa rồng và một nửa người, thì đó sẽ là nửa trên nửa dưới, hay nửa trái nửa phải?”

Hắn thật sự nhịn không được, đột nhiên đứng thẳng!

Thời Tiện Ngư lập tức trượt xuống đất, ngã không đau, nhưng cả người bối rối.

Hắn vốn định dùng lời lẽ chính trực nhắc nhở cô không nên hồ ngôn loạn ngữ, nhưng nhìn thấy cô ủy khuất bĩu môi, nhất thời lại không biết nên nói cô cái gì cho phải.

Thời Tiện Ngư vẻ mặt thất vọng: "Em đã nói là'nếu'rồi... cũng không phải sự thật, em nghĩ cũng không được sao..."

Lời nói kết thúc, lộ vẻ ủy khuất.

Hắn: “......”

Rất khó chịu.

Lại bất đắc dĩ.

Có chút đau lòng.

Còn rất nghẹn khuất.

Hắn không biết mình đang nghẹn khuất cái gì, lý trí nói cho mình biết hẳn là cách cô rất xa, nhưng nhìn co ngồi dưới đất thương tâm, hắn lại...

Than ôi!

Hắn hít sâu một hơi, khom lưng ôm lấy cô, yên lặng đi về phía trước, trong lòng không khỏi tự hỏi mình: Tại sao lại như vậy?

Thời Tiện Ngư ở trong lòng hắn ngừng ủy khuất, tiếp tục hỏi: "Nếu sinh con, sẽ là thai sinh, hay là trứng sinh a? Cũng không thể một nửa thai sinh một nửa trứng sinh.”

Bạch Long: “......”

Thời Tiện Ngư nhanh chóng ôm cổ hắn: “Không phải anh lại muốn ném em xuống đất chứ?”

Hắn hít sâu, hít sâu, lại hít sâu...

Vẻ mặt Thời Tiện Ngư cảnh giác, hai tay ôm chặt hơn.

Hai người giằng co thật lâu, hắn thở ra một hơi, rốt cục mở miệng: "Bạch Hô Xuyên.”

Thời Tiện Ngư giật mình, sau đó hiểu được, đây là tên của hắn.

Cuối cùng cô cũng biết tên hắn.

Lúc này, bên cạnh người đi bộ trên đường bỗng nhiên nhảy ra một đám trẻ con, hì hì ha ha chạy tới, vừa chạy vừa cười: "Yêu đương, yêu đương, hai người này đang yêu đương!”

Thời Tiện Ngư sửng sốt, đột nhiên từ trong lòng Thị Thần nhảy xuống, đuổi theo mấy đứa trẻ phía trước: "Các ngươi đứng lại!"

Thị Thần không rõ cho nên, mắt thấy cô chạy, đành phải đuổi theo.

Đứa bé chạy rất nhanh, trong nháy mắt đã chạy được mấy trăm mét, Thời Tiện Ngư cũng không chậm, đuổi theo một cô bé rơi ở phía sau cùng trong đám trẻ này, một tay túm lấy cổ áo đối phương.

Đám tiểu hài tử này lại còn rất có nghĩa khí, một người bị bắt, những đồng bọn khác toàn bộ dừng lại, do dự không biết có nên tiếp tục chạy hay không.

Thị Thần hỏi: "Bắt bọn họ làm gì?”

"Bọn họ một đám trẻ con, hơn nửa đêm chạy bên lề đường, thật nguy hiểm a." Thời Tiện Ngư nắm lấy cô bé trong tay hỏi: “Vì sao không về nhà?”

Tiểu cô nương thanh âm giòn tan, trả lời: "Chúng ta muốn đi nhà ma thám hiểm!"

Xa xa một tiểu nam hài càn rỡ kêu gào: "Cô là ai xen vào việc của người khác! Buông Tiểu Hi ra!”

Phỏng chừng tiểu nam hài này là người dẫn đầu, hắn lầm bầm, những hài tử khác đều lầm bầm theo, ầm ĩ đến mức Thời Tiện Ngư đau đầu.

Cô nhẫn nại nói: "Bây giờ muộn quá rồi, các cậu mau về đi, nếu không lát nữa không có xe, các cậu muốn về nhà cũng không về được.”

Cậu bé kêu lên: "Ông tưởng chúng tôi ngốc sao, đi nhà ma đương nhiên phải đi ban đêm, ban ngày lại không thấy quỷ!"

Những đứa trẻ khác ồn ào: “Đúng vậy! Cô tưởng chúng tôi ngốc sao!”

Thời Tiện Ngư túm lấy cô bé kia đột nhiên thét chói tai: “Chị kéo tóc em rồi!”

Thời Tiện Ngư vội vàng buông tay.

Cô vừa buông lỏng, cô bé nhanh chân bỏ chạy, tiếp theo đám trẻ con kia tựa như đàn bồ câu sợ bay, tất cả đều chạy hết.

Thời Tiện Ngư nhíu nhíu mày, lấy di động ra gọi điện thoại cho Chu Bặc Thiện.

Bạch Long không rõ cô như thế nào đột nhiên đối với một đám tiểu hài tử không quen biết để tâm.

Điện thoại rất nhanh chuyển được, Thời Tiện Ngư nói: "Tôi ở ven đường gặp được một đám trẻ con, tuổi chừng bảy tám, lớn nhất phỏng chừng không vượt qua mười tuổi, bọn họ nói muốn đi nhà ma thám hiểm, loại tình huống này bình thường xử lý như thế nào?

Chu Bặc Thiện ở đầu dây bên kia cười ha ha, "Nhất định là 《 trừ quỷ thiên tài Tiểu Cơ Linh 》 fan hâm mộ đi!"

Thời Tiện Ngư không hiểu ra sao: “...... Trừ quỷ tiểu cơ linh?”

Là một bộ phim hoạt hình, trẻ con đều thích xem, Nguyên Quân đừng nóng vội, cậu nói địa chỉ cho tôi biết một chút, tôi sẽ liên lạc với cảnh sát.

Thời Tiện Ngư báo tên trạm xe gần đó.

Thế giới này văn hóa thần quỷ thịnh hành, vì thế ngay cả tác phẩm giải trí văn hóa cũng phần lớn là nội dung bắt yêu bắt quỷ, "Thiên tài trừ quỷ Tiểu Cơ Linh" này ước chừng tương đương với thám tử lừng danh Conan.

Chu Bặc Thiện nói: “Nguyên Quân, tôi vừa rồi tra xét, phụ cận chỉ có một chỗ có ma, ban đầu là nhà dân bình thường, năm ngoái thị chính tìm đạo sĩ trừ quỷ, hiện tại chỗ đó đã trùng kiến biến thành chuỗi siêu thị, không có ma.”

Hắn nói xong lại nhịn không được cười vài tiếng: “Đám trẻ con này thật buồn cười, nếu là nơi có quỷ, trong phạm vi vài dặm đều phải khoanh tròn lại, xa xa phải treo bảng cảnh báo, ngay cả xe cộ cũng không thể thông hành, làm sao tới phiên bọn họ đi thám hiểm. Lát nữa tôi liên lạc với nhân viên tuần tra gần đó, sẽ thông báo cho phụ huynh đưa con về.”

Thời Tiện Ngư thở phào nhẹ nhõm: “Được, em đến siêu thị anh nói xem bọn họ có ở đó không.”

Cúp điện thoại, Thời Tiện Ngư kéo Bạch Long cùng đi siêu thị.

Bạch Long hỏi cô: "Vô duyên vô cớ, vậy để ý làm gì?”

Thời Tiện Ngư kéo cánh tay hắn, ánh mắt nhìn về phía trước: "Sao lại là vô duyên vô cớ, chúng ta đây không phải mới từ nơi có ma quỷ trở về sao, lại nhìn đám trẻ con này hơn nửa đêm còn lắc lư trên đường, nhất định sẽ lo lắng sao, vạn nhất lại xuất hiện một con quỷ thích tìm trẻ con trốn tìm thì làm sao bây giờ?"

Bạch Long nghe nàng nói "Chúng ta", tâm tình hơi vi diệu.

“Nhìn kìa, bọn họ ở đằng kia.” Thời Tiện Ngư chỉ chỉ phía trước.

Chỗ rẽ trái giao lộ là một siêu thị, hiện tại đã sớm đóng cửa, trên cửa cuốn kim loại treo hai cái khóa lớn dày.

Một đám trẻ con quanh quẩn bên cửa cuốn, thật vất vả mới lẻn ra được, bọn chúng không cam lòng cứ như vậy trở về.

Nam hài dẫn đầu trấn an đồng bạn: "Không có việc gì, tôi còn biết một nơi ma quái khác!”

Thời Tiện Ngư nghĩ thầm, nếu lại để cho bọn họ chạy mất, đợi lát nữa nhân viên tuần tra tới tìm đứa nhỏ chẳng phải sẽ vồ hụt sao?

Cô đứng đối diện đường cái, ra vẻ giật mình lớn tiếng kêu: "A! Chẳng lẽ các cậu muốn đi nơi đó?!”

Một đám trẻ con tất cả đều nhìn qua.

Tiểu nam hài dẫn đầu nghi vấn nói: “Cô cũng biết nơi đó?”

Thời Tiện Ngư nói: "Các cậu nếu như đi nơi đó, nhất định sẽ bị dọa khóc đấy!"

Bọn tiểu thí hài quả nhiên đều không phục, nhao nhao kêu gào: "Chúng ta mới sẽ không bị dọa khóc!"

Thời Tiện Ngư khinh miệt cười: “Miệng nói không có bằng chứng, nếu không như vậy đi, tôi kể cho các cậu nghe một chút chuyện xưa nơi đó, sau khi nghe xong chuyện xưa, nếu như các cậu không sợ hãi, liền cứ việc đi đi.”

Kể một câu chuyện, hẳn là có thể kéo dài đến khi nhân viên tuần tra tìm được nơi này......