Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Chạng vạng tối, nhiệt độ từ từ hạ xuống, người trên đường cũng càng ngày càng nhiều.
Lúc trước Tiện Ngư chỉ đi qua công viên và bệnh viện, qua lại đều là đường lớn thẳng tắp, sạch sẽ, hai bên đường cũng không có người, hiện tại đi theo Lâm Uyên xuyên qua phố lớn ngõ nhỏ, xâm nhập khu sinh hoạt, mới phát hiện ốc đảo không chỉ có một mặt ngay ngắn trật tự, cũng có một mặt ngư long hỗn tạp.
Bên ngoài mái hiên nhà đất bình thường vươn ra vải che nắng đủ mọi màu sắc, trên mặt đất chất đống rương cùng tạp vật, các loại hàng hóa bày ở trên thảm xám xịt, người bán hàng rong đầu đường có người cao giọng rao hàng, có người lười nhác nằm trên mặt đất...... Mùi mồ hôi trộn lẫn với hơi thở đất cát đập vào mặt, làm cho Thời Tiện Ngư có loại ảo giác đi vào chợ thị trấn.
Người trong chợ rất nhiều, trật tự hỗn loạn, có người kéo một xe hàng hóa xông ngang trên đường, Lâm Uyên nhanh tay ôm vai Thời Tiện Ngư, nguy hiểm tránh được góc nhọn nhô ra của thùng hàng trên xe kéo, cụp mắt hỏi cô: "Không sao chứ?"
“Không sao...” Cô nhìn trái nhìn phải, nhỏ giọng hỏi: “Người kia ở đâu?”
“Hắn hoạt động ở khu vực này.” Lâm Uyên nhíu mày nhìn ra xa: “Có lẽ còn chưa tới, chúng ta ở gần đây tìm xem.”
Thời Tiện Ngư gật đầu: “Được.”
Cùng so sánh với người nơi này, cô lớn lên quá thủy linh, một ít người nhàn tản lúc đi ngang qua, hữu ý vô tình hướng trên người cô.
Lâm Uyên nhíu mày, nắm cổ tay cô, mang vào lòng mình, ánh mắt không vui quét qua bốn phía, những người đó rốt cuộc có điều gì kiêng kỵ.
Thời Tiện Ngư rúc vào trong lòng hắn buồn bực không lên tiếng.
Có chút không được tự nhiên, nhưng...... còn rất có cảm giác an toàn.
Cô từ từ quen rồi, ở trong lòng hắn đánh bạo thẳng lưng, ngẩng đầu, bình tĩnh quan sát tiểu thương và hàng hóa hai bên đường.
Nơi này bán đồ vật đều rất kỳ quái, không biết tên củ hành thực vật, hoặc là một ít kết tinh thể cùng hòn đá, còn có không biết từ nơi nào đào tới phế vật kim loại linh kiện, loạn thất bát tao.
Lâm Uyên dừng bước trước một sạp bán hộ cụ.
Hắn nhìn trúng một tấm mặt nạ hoàng kim, không biết có thể đổi thành một nửa mặt nạ hay không, dùng để che khuất nửa khuôn mặt xấu xí kia của hắn ngược lại là vừa vặn.
Tuy nói hắn không thèm để ý ánh mắt người khác, nhưng cũng không hy vọng mặt của mình luôn dọa cô, đang muốn mở miệng hỏi giá, Thời Tiện Ngư trong lòng lại kích động kéo kéo quần áo của hắn.
Lâm Uyên: “...?”
Thời Tiện Ngư thật sự bị kinh hãi, cô chỉ vào đống vàng chất đống trên quầy hàng, nhỏ giọng hỏi Lâm Uyên: "Đây là vàng thật sao?"
Lâm Uyên nhìn, lạnh nhạt nói: "Ân, hoàng kim kéo dài tính không tệ, thích hợp dùng để chế tạo hộ cụ, cho điểm vật liệu phí cùng thủ công phí, lão bản có thể giúp cô làm một kiện."
Chẳng qua trong chiến đội ốc đảo có hộ cụ chất liệu nhẹ hơn, những chế phẩm vàng này, bình thường chỉ có dã đội dân gian mua để dùng mà thôi.
Nhận thức của Thời Tiện Ngư bị trùng kích thật lớn!
Đây chính là vàng a!
Vàng óng ánh a!
Cư nhiên giống như bán đồ ăn chất đống ở bên đường bán!
“Cái này...... cái này bao nhiêu tiền a?” Cô có chút xấu hổ hỏi.
Lâm Uyên sững sờ, không ngờ cô lại thích khoáng thạch, không khỏi hỏi: "Cô thích kiểu dáng gì?”
"Không cần kiểu dáng gì..." Cô không xấu hổ lắm chỉ vào đống vàng trên quầy hàng: "Chỉ có một khối như vậy là tốt rồi..."
Lâm Uyên nghĩ nghĩ, lấy ra một bình nước chính mình mang theo, đưa cho nhìn sạp lão đầu: "Cái bình nước này có thể mua bao nhiêu?"
Ông lão hỏi: “Chất liệu gì?”
“Cấp B lọc, chiến đội thống nhất phân phối nước uống thẳng.” Lâm Uyên trả lời.
Ông lão lấy một thỏi vàng chất lượng không tệ, đưa cho Lâm Uyên.
Lâm Uyên không nhận, chỉ vào mặt nạ vàng bên cạnh nói: “Thêm nửa mặt nạ nữa, làm theo khuôn mặt của tôi.”
Lão đầu gật đầu đáp ứng, nói: “Giờ này ngày mai tới lấy hàng.”
Lâm Uyên cầm thỏi vàng trong tay đối phương, bỏ vào lòng Thời Tiện Ngư, phân lượng không nhẹ.
Thời Tiện Ngư líu lưỡi, xem ra bình nước này thật sự rất đáng giá, nếu không lão đầu sẽ không đáp ứng lưu loát như vậy.
Không, không đúng, chính xác mà nói, là vàng ở đây quá rẻ!
“Ngày mai...” Cô mím môi, ánh mắt chờ mong nhìn Lâm Uyên: “Ngày mai, tôi có thể đi cùng anh không?”
Lâm Uyên nhìn cô một cái, tuy không hiểu tại sao cô lại có hứng thú với vàng, nhưng vẫn gật đầu: “Có thể.”
Thời Tiện Ngư tươi cười với hắn, cảm thấy hạnh phúc phát ra từ nội tâm!
Ngày mai! – Không! Ngày mai cô nhất định phải mang thật nhiều thật nhiều nước đến đổi vàng!
Lâm Uyên thấy cô vui vẻ, khóe miệng cũng không khỏi nhếch lên.
Dư quang thoáng nhìn một gương mặt quen thuộc, nụ cười trên mặt hắn thu hồi, trầm giọng nói: “Hắn đến rồi.”
Thời Tiện Ngư hơi sửng sốt, theo tầm mắt của hắn nhìn qua, thấy phía trước cách đó không xa, một nam nhân què chân chống gậy đứng ở trước quầy hàng, xem ra đang chuẩn bị bày sạp buôn bán.
So với hình dáng trong ảnh gầy hơn nhiều, râu cũng dài hơn, nhưng vết sẹo trên mặt không thay đổi được.
Lâm Uyên lập tức bước nhanh qua: “Anh là Trần Hào sao?”
Đối phương đang sửa sang lại hàng hóa, nghe thấy giọng nói của Lâm Uyên, nghi ngờ ngẩng đầu lên nhìn.
“Các người là ai?” Vẻ mặt của hắn tràn đầy đề phòng.
Lâm Uyên trực tiếp nói rõ ý đồ đến: "Chúng ta tới tìm anh hỏi thăm một người, vài năm trước anh có đi qua Thanh Hà ốc đảo hay không, mang đi một nữ nhân?"
Sắc mặt Trần Hào trở nên khó coi: “Chuyện mấy năm trước ai còn nhớ rõ, các người không mua đồ thì đi nhanh lên, đừng ảnh hưởng đến việc buôn bán của tôi.”
Thời Tiện Ngư vội nói: "Chúng tôi đang tìm người phụ nữ anh đã mang đi, nếu có manh mối, xin hãy nói cho chúng tôi biết!"
Trần Hào không kiên nhẫn đuổi người: "Muốn tìm người tự mình đi đăng tìm người thông báo! Ta cái gì cũng không biết, cũng không nhớ mang theo nữ nhân nào!"
Thời Tiện Ngư không nghĩ tới thái độ của hắn như vậy, không khỏi có chút tức giận: "Nữ nhân chính anh bắt đi, anh làm sao có thể không nhớ rõ?! Là lo lắng chúng tôi tìm anh tính sổ cho nên không dám thừa nhận sao?”
Các tiểu thương và người qua đường gần đó đều nhìn sang.
Trần Hào vội vàng xao động nói: “Ta tuy rằng bị thương khi xuất ngũ, nhưng là chưa từng làm qua bất luận cái gì trái với sự tình chiến đội quy định!”
Làm sao có thể tìm lầm?
Tình cảnh lúc mẹ bị mang đi, nhất định khắc sâu trong đầu Lục Lê, cho nên cô bé mới nhìn thấy ảnh chụp đầu tiên, liền kết luận là người đàn ông này, ngay cả một chút do dự cũng không có.
Không có khả năng tìm lầm!
Thời Tiện Ngư nhìn chằm chằm Trần Hào, muốn tìm ra một sơ hở, cạy mở miệng người đàn ông này.
Loại người này thường thường ở bên ngoài vào sinh ra tử, mạnh miệng, tính tình cũng cứng rắn, chỉ sợ rất khó bị uy hiếp.
Cô cắn cắn môi, nghĩ thầm cưỡng bức không được vậy thì thử dụ dỗ, vì thế nói: "Trước rốt cuộc có phải bị anh bắt đi hay không, chúng tôi có thể không truy cứu, chỉ cần anh có thể cung cấp manh mối, nói cho chúng tôi biết tung tích của cô ấy, tôi có thể cho anh..."
Thời Tiện Ngư chỉ vào thùng sơn trên quầy hàng của hắn: “Loại thùng này, tôi có thể đổ nước miễn phí cho anh.”
Trần Hào ngẩn người, hồ nghi đánh giá cô và Lâm Uyên từ trên xuống dưới, dường như không tin bọn họ lấy ra nhiều nước như vậy.
Hắn cẩn thận hỏi: "Nước là phẩm chất gì?"
Thời Tiện Ngư có lòng tin đối với nước của mình, trước khi đến cô đã thả năm trăm thùng nước tinh khiết lớn trong không gian, hoàn toàn đủ dùng.
Trần Hào suy nghĩ một lát, hỏi: "Làm sao tôi biết các người không gạt tôi?"
Lâm Uyên không kiên nhẫn nói: "Lừa anh, anh không tổn thất, nhưng nếu là thật, anh ở không kiếm được mấy thùng nước, tốt nhất anh nên suy nghĩ cẩn thận.”
Trần Hào thần sắc rối rắm, nhìn người vây quanh bốn phía, hắn nhíu mày, hạ giọng nói với Thời Tiện Ngư và Lâm Uyên: "Ta quả thật có dẫn theo một nữ nhân từ ốc đảo Thanh Hà, nhưng không phải bắt đi, là cô ấy trả phí vận chuyển cho ta, thuê ta đưa cô ấy đến ốc đảo lớn nhất phụ cận.”
Thời Tiện Ngư sửng sốt.
Như thế nào...... Không phải bị bắt đi sao?
Cô nhìn thẳng vào Trần Hào: “Gặp ở ốc đảo Thanh Hà sao?”
“Sẽ không có lỗi.” Trần Hào lắc đầu: “Ta nhớ được rất tinh tường, ba năm trước ta đi phụ cận kia thu về tài nguyên, nước của ốc đảo lúc ấy Thanh Hà đã không nhiều rồi, rất nhiều cư dân đều chuyển đi rồi, chỉ thừa ra nhưng người bệnh, nghèo, già lưu ở thành nội, muốn đi lại đi không được. Có một nữ nhân mang hài tử lên tìm ta, nói muốn ngồi xe ta đi ốc đảo lớn hơn.”
Hắn cẩn thận hồi ức, chậm rãi nói ra: “Trên đời này đáng tiền nhất chính là mẹ mang thai, ta thấy cô ấy ôm hài tử, liền tức khắc đáp ứng rồi, dù sao chiến đội có quy định, hết thảy lợi ích đều không quan trọng bằng sinh mệnh của mẹ mang thai, nếu như có thể hộ tống mẹ mang thai hồi ốc đảo, nói không chừng chiến đội còn ban phát cho ta huy hiệu, nhưng là cô ấy sau khi đến ốc đảo, rất nhanh liền tan biến rồi, cũng không có bệnh viện tiếp nhận mẹ mang thai ước định kiểm tra đo lường, còn đến hiện tại thế nào, không ai biết rõ……”
“Cô…… ôm hài tử?”
“Đúng, một hài nhi.” Trần Hào dùng tay so với vạch xuống: “Phỏng chừng không đến một tuổi, còn tại uống sữa.”
Thời Tiện Ngư có chút ngốc, nếu như Trần hào nói là nói thật, như thế sẽ không là Lục Lê bị bỏ sót rồi?…… Lại hoặc là, là Trần Hào nhớ lầm rồi? Nữ nhân hắn mang về tới, đến cùng có phải là mẹ của Lục Lê hay không?
“Nữ nhân kia kêu ta, không được nói cho bất kỳ người khác là cô ấy đi nơi nào, hiện tại ta đa nói ra hết rồi.” Trần Hào nhìn chằm chằm Thời Tiện Ngư và Lâm Uyên: “Hi vọng các ngươi hết lòng tuân thủ lời hứa, đem đáp ứng cho đồ vật của ta cho ta.”
Lâm Uyên cau mày nói: “Chúng tôi cần thiết biết rõ cô ấy hiện tại như thế nào, mà anh nói một chút, y như không có cung cấp thêm bất kỳ manh mối nào.”
Trần Hào hơi cáu: “Uy! Ta chỉ là phụ trách đưa cô ấy qua tới, chẳng lẽ quản được rồi cô ấy ở lại chỗ nào?! Lại nói đều đã quá khứ ba năm rồi, nói không chừng cô ấy dọn đi khác ốc đảo rồi!”
Thời Tiện Ngư hỏi: “Vậy anh biết rõ cô ấy tên gì à?”
Trần Hào hừ rồi nói một tiếng: “Ừ, ta biết rõ, cô ấy tên Dư Tĩnh.”
“Xác định là tên thật à?” Thời Tiện Ngư lại hỏi. Hiện tại cô và Lâm Uyên, cũng có điểm không tin tưởng người này, nếu đã nhận lời nữ nhân đề phòng, sao lại đơn giản tiết lộ tên thật?
Trần Hào cười cười, trong thần sắc có điểm dương dương đắc ý: “Ta đem cô ấy đưa đến ốc đảo, cửa ra vào có nam nhân gặp cô ấy, lúc ấy cô ấy nói danh tự của cô chính là Dư Tĩnh, về sau tại đơn đăng ký chỗ gác cổng, ta cố ý lén lút liếc mắt, cô ghi danh tự cũng là Dư Tĩnh.”
Thời Tiện Ngư và Lâm Uyên nhìn lẫn nhau rồi nhìn nhìn ngó ngó đối phương.
Cái tên “Dư Tĩnh” rốt cuộc có phải mẫu thân của Lục Lê hay không, chỉ cần trở về hỏi Lục Lê một phát, tự nhiên liền tra ra manh mối rồi.
Nam chính: Hôm nay, vừa chỉnh chương, đều là ta.