Ai Lại Đang Triệu Hoán Ta

Chương 82. 2. Lưu Vong Chi Lộ 23

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Thời Tiện Ngư sau khi trở về hỏi Lục Lê, Lục Lê không đáp được cụ thể là hai chữ nào, nhưng xác định phát âm là "Dư Tĩnh".

Mọi thứ trở nên dễ dàng hơn khi biết tên.

Diệp Lưu Vân hỗ trợ phát thông báo tìm người, toàn bộ mạng tìm kiếm người tên Dư Tĩnh.

Sự việc tiến triển vượt quá mong đợi của Thời Tiện Ngư, nếu như không có Lâm Uyên và Diệp Lưu Vân, chỉ dựa vào một mình cô, chỉ sợ bây giờ còn đang hết đường xoay xở.

Cô đặc biệt cảm ơn Lâm Uyên.

Bởi vì hẹn ngày hôm sau sẽ cùng đi mua vàng, cô cố ý nấu trọn hai túi sủi cảo, còn có một bình canh đậu xanh ướp lạnh, kích động chạy đi tìm Lâm Uyên.

Lầu 3, đội trưởng chiến đội đang đứng ở cửa ký túc xá châm chọc khiêu khích Lâm Uyên.

“Không ra nhiệm vụ, sẽ không có điểm tích lũy, không có điểm tích lũy, sẽ chịu đói, ta khuyên ngươi không nên không biết điều, cho cái bậc thang ngươi liền xuống, đừng nghĩ ở trước mặt ta đùa giỡn khốc!”

Lâm Uyên mặt không chút thay đổi.

Nam tử đầu trọc tức giận không thôi: “Lão đại! Hắn căn bản không để anh vào mắt!”

Đội trưởng hừ lạnh: “Người mới bây giờ, chính là thiếu rèn luyện! Trước tiên bỏ đói hắn vài ngày......”

Thời Tiện Ngư ôm hộp cơm mang theo bình nước chạy tới, tươi cười đầy mặt: “Lâm Uyên! Xem tôi mang cho anh món gì ngon!”

“…………”

“…………”

Thời Tiện Ngư nhìn thấy hai người đàn ông xa lạ ở cửa, bước chân chậm lại: “Hai người là...”

“Không biết.” Lâm Uyên kéo cô vào phòng, không chút do dự đóng cửa phòng lại.

- Vẫn đóng cửa, đóng cửa sổ, kéo rèm cửa sổ, lại mở đèn trần nhà.

Thời Tiện Ngư đã quen với kiểu diễn xuất lạnh lùng này của hắn, tự mình mở hộp cơm ra, đặt từng tầng từng tầng trên bàn, ngay cả dưa muối và giấm thơm cũng chuẩn bị xong cho Lâm Uyên, trong giọng nói tràn đầy chờ mong: “Chờ anh ăn xong, chúng ta cùng đi chợ, chị Diệp giúp tôi mượn một chiếc xe ba bánh, chúng ta có thể đi ba bánh.”

Lâm Uyên: “......”

Ngay cả ba vòng đều chuẩn bị lên, xem ra cô muốn mua hoàng kim, không chỉ một khối hai khối.

Lâm Uyên trầm mặc ngồi xuống ăn cơm.

Thời Tiện Ngư kéo ghế ngồi bên cạnh hắn, hai tay chống má, ánh mắt cười thành trăng lưỡi liềm.

Không có biện pháp, vừa nghĩ tới nhiều thứ ánh vàng rực rỡ lấp lánh như vậy, cô liền mở cờ trong bụng, say mê không thôi.

Hơn nữa thông báo tìm người cũng phát ra, cảm giác hai ngày nay thật sự là mọi chuyện hài lòng!

Có lẽ là bởi vì cách cô quá gần, khiến Lâm Uyên có chút phân tâm, tốc độ ăn sủi cảo không tự chủ được chậm lại, cũng trở nên nhã nhặn hơn một chút.

Hắn vừa ăn, vừa không nhanh không chậm hỏi cô: “Thông báo tìm người đại khái khi nào thì có tin tức?”

“Chị Diệp nói nếu nhanh thì sẽ có tin tức, nếu chậm thì phỏng chừng khoảng một tuần.” Thời Tiện Ngư nói: “Dù sao trong ốc đảo không phải cư dân nào cũng có điều kiện sử dụng internet, phát tờ rơi lại cần thời gian, chậm một chút cũng bình thường.”

“Các ốc đảo khác cũng phát tờ rơi sao?” Lâm Uyên hỏi.

Cô gật đầu: “Chỉ có mấy ốc đảo gần đó mới phát tờ rơi, mẹ Lục Lê chắc sẽ không chạy đến ốc đảo quá xa đâu.”

Nói tới đây, cô lại có chút nghi hoặc thì thào tự nói: "Trần Hào nói ba năm trước hắn ta đưa Dư Tĩnh đến ốc đảo Long Nham, suốt ba năm, Dư Tĩnh chẳng lẽ không nghĩ tới việc trở về tìm Lục Lê sao?”

Lâm Uyên suy tư một lát, thản nhiên nói: “Chờ tìm được người, sẽ biết chuyện gì xảy ra.”

"Ừ, nói cũng đúng." Thời Tiện Ngư gật gật đầu, quyết định không nghĩ đến những thứ này nữa, hiện tại cô chỉ muốn nhanh chóng đi thu mua vàng, vàng!

Mảnh hoang mạc này cũng không phải là hoang vu thật sự, tài nguyên khoáng sản trong đó vô cùng phong phú, chỉ là so với vàng bạc, thổ nhưỡng có thể trồng ra hoa màu và nước sạch càng trân quý hơn.

Nước trong ốc đảo được chia thành nhiều phẩm chất khác nhau:

Chất lượng hạng A tốt nhất, chuyên cung cấp cho cấp cao ốc đảo, cũng như các bà mẹ mang thai và trẻ em trong công viên;

Cấp B thứ hai, cũng có thể trực tiếp uống, cung cấp cho các nhân viên công vụ như mẹ đỡ đầu, bác sĩ, chiến sĩ phục vụ ốc đảo;

Nước cấp C là chất lượng phổ biến nhất trên thị trường, hơi ố vàng, người dân bình thường sau khi mua về cần đun sôi khử trùng mới có thể uống;

Cấp D là nước thải sinh hoạt sau khi lọc đơn giản, màu nâu đục ngầu, không sạch sẽ cũng không vệ sinh, làm vật cứu tế phát cho người nghèo, có thể miễn cưỡng duy trì cuộc sống.

Lúc chuẩn bị đi chợ, Thời Tiện Ngư lấy nước ra, Lâm Uyên liền nhướng mày.

Đây là loại nước có chất lượng tốt nhất.

Cô đặt một thùng lớn lên xe ba bánh, sau đó lại đặt hai thùng giấy rỗng, vừa nghĩ đến bên trong sẽ chứa đầy vàng, trong lòng liền vui sướng...

Lâm Uyên không rên một tiếng đi tới, vặn nắp thùng nước, sau đó khom lưng lấy một nắm cát, đổ vào trong thùng nước.

Thời Tiện Ngư: “???”

Lâm Uyên vặn nắp lại, ôm lấy thùng nước lắc lắc, nước sạch sẽ trong suốt nhất thời trở nên bùn cát cuồn cuộn.

Hắn thả thùng nước về, thản nhiên nói: “Như vậy an toàn.”

Thời Tiện Ngư bối rối một hồi, sau biết sau hiểu được dụng ý của hắn, cười với hắn: "Cảm ơn.”

Cô là một người từ bên ngoài đến, đột nhiên lấy ra nhiều nước chất lượng cao như vậy, quả thật rất bắt mắt.

Thời Tiện Ngư nghĩ nghĩ, lại bắt mấy nắm cát, ở bên ngoài thùng nước cũng bôi lên mấy nắm, nhếch khóe miệng nói: "Nếu có người hỏi tôi, tôi liền nói thùng nước này là tìm được ở Thanh Hà ốc đảo, hắc hắc..."

Lâm Uyên nhìn dáng vẻ đắc ý của cô, cảm thấy đáng yêu, khóe miệng hơi nhếch lên.

Hai người chuyển đồ xong, Lâm Uyên cưỡi ba vòng, Thời Tiện Ngư ngồi ở phía sau, cùng nhau vui vẻ đi chợ.

Không ai để ý, trên con đường đối diện cổng cộng đồng, một người đàn ông trẻ tuổi tay cầm hoa tươi, ngơ ngác đứng ở ven đường.

Tài nguyên nước khan hiếm, hoa tươi cũng trở thành xa xỉ phẩm, lúc này bị mặt trời phơi nắng có chút ỉu xìu, tâm tình vẫn như thế nào.

Hắn nhìn Thời Tiện Ngư đi xa, cúi đầu thở dài, thất hồn lạc phách rời đi.

…………

Ở chung với Lâm Uyên càng lâu, càng cảm thấy thân thiết và quen thuộc, tuy rằng hắn ít nói, quái gở, nói năng thận trọng, nhưng Thời Tiện Ngư càng ngày càng quen đi tìm hắn.

Mỗi ngày chạng vạng hẹn nhau đi chợ, dạo phố, đi mua vàng, sau đó biết được hắn bởi vì không làm nhiệm vụ, không có điểm tích lũy đi căn tin ăn cơm, Thời Tiện Ngư liền hào phóng mời hắn đến phòng khách bên này ăn cơm.

Thời Tiện Ngư cảm thấy thật thần kỳ, rõ ràng là một thế giới khác, tại sao lại có một người giống Lâm Uyên như vậy? Tư thế bước đi, ngữ điệu nói chuyện, ngay cả biểu tình vi diệu trên mặt biến hóa, cũng cơ hồ giống nhau như đúc.

Cô không khỏi suy đoán, giữa thế giới và thế giới, có thể tồn tại loại tình huống chuyển thế này hay không?

Đương nhiên, sở dĩ mỗi ngày đều đi tìm Lâm Uyên, còn có một nguyên nhân khác - cô ở ốc đảo không có mấy người quen, Diệp Lưu Vân bọn họ mỗi ngày đều có nhiệm vụ huấn luyện rất nặng, gần đây lại đi làm nhiệm vụ, không phải hai ba ngày là có thể về được, Thời Tiện Ngư một mình đứng ở trong xe, bên ngoài động một chút là có nam nhân đi ngang qua, để cho cô hơi có chút... Ân, có điểm tâm bên trong không nỡ.

Bên cạnh có người đi cùng, cũng an tâm hơn một chút.