Bắt Đầu Từ 2012

Chương 23. Giải Quyết Xong Rồi?

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Nếu như Hàn Thành bởi vì Tô Bạch chống đối mà mất đi lý trí, tiếp tục ở đây cùng Tô Bạch cãi tay đôi, trước tiên không nói đến việc cãi tay đôi được với Tô Bạch hay không, nếu như một khi giáo viên lớp khác đến, như vậy người mất mặt nhất định sẽ là ông. Hắn mất mặt trước mặt học sinh thì không sao, dù sao bọn họ cũng sắp tốt nghiệp rồi. Thế nhưng, nếu như trước mặt đồng sự làm mất đi mặt mũi thì quá mức xấu hổ rồi. Bởi vì sau này còn phải tiếp tục ở chỗ này dạy học và nhất định sẽ thường xuyên gặp mặt họ.

Sau khi Hàn Thành rời đi, tất cả mọi người ở hai hàng cuối đều nhảy lên hoan hô. Mấy năm qua, người nào mà chẳng bị Hàn Thành phạt vài trăm quyển vở nên lúc này nhìn thấy Hàn Thành ăn quả đắng xám xịt rời đi, tự nhiên đều cảm thấy xả ra được một ngụm ác khí, vô cùng cao hứng.

Đặc biệt là Hứa Lâm, lúc này cậu vừa kích động vừa kính phục nhìn Tô Bạch, nói:

"Anh Bạch, anh thực sự quá là lợi hại.”

"Chuyện này phải nên giải quyết sớm, giải quyết sớm thì các cậu đỡ khổ hơn một chút, thế giới này, người hiền lành cần được tử tế đối đãi." Tô Bạch cười nói.

Kiếp trước, Tô Bạch là một người lạnh lùng. Chuyện như vậy nếu xảy ra ở kiếp trước, chỉ cần Hàn Thành không chọc tới hắn, hắn căn bản sẽ không giúp đỡ, dù có giúp cũng chỉ là vì mình mà thôi.

Nhưng sau khi hắn thi đấu chuyên nghiệp và có được những người đồng đội, những người hâm mộ của hắn đối xử tử tế, hắn cũng bắt đầu đồng ý đối xử tử tế với thế giới này bằng nụ cười.

Trong một vài tình huống, nếu có thể trợ giúp một ít người hắn nhất định trợ giúp.

Cũng chính bởi vì vậy, mới có chuyện Tô Bạch hồi hương quyên góp xây trường học.

"Anh Bạch... Hứa Lâm bỗng nhiên muốn khóc.”

Giải quyết rồi, cứ như vậy giải quyết rồi?

Trong lớp, rất nhiều thiếu niên nhìn góc tường nở nụ cười trên khóe miệng, đều cảm thấy như đang nằm mộng.

Vài phút trước đó, bọn họ còn cảm thấy Tô Bạch chắc là phải bị đuổi học rồi, còn vì hắn thở dài.

Kết quả, một lát sau, người thua cuộc là giáo viên và mang khuôn mặt xám xịt bỏ đi.

Rất nhiều người nhìn Tô Bạch với ánh mắt hơi phức tạp.

Kỳ thực, nếu như kiếp trước không có phát sinh sự kiện Khương Hàn Tô nhảy lầu kia, chuyện đến nước này nên kết thúc rồi.

Tô Bạch không phải là loại người lòng dạ độc ác, hắn sẽ không đuổi tận giết tuyệt, nhưng bởi vì kiếp trước Khương Hàn Tô chết nên việc này vẫn chưa kết thúc.

Chỉ còn vài tháng nữa là thi cấp 3, nếu bây giờ Tô Bạch thật sự mang theo một đám học sinh đến phòng hiệu trưởng và làm lớn chuyện này, Hàn Thành cũng sẽ không lập tức bị cho thôi việc.

Trái lại hiệu trưởng có thể bởi vì Tô Bạch chống đối giáo viên, để tránh cho trường học lại xuất hiện một học sinh khó khống chế như vậy, sẽ đem hắn đuổi học trước tiên.

Vì cân nhắc đến chuyện này, Tô Bạch dự định thi cấp 3 xong mới đem tặng cho Hàn Thành một món quà lớn.

Ví dụ như, vài trăm học sinh trong trường học liên hợp viết thư khiếu nại?

Điều này sẽ tạo thành một cú đấm rất mạnh vào sự nghiệp của Hàn Thành sau khi đám người Tô Bạch ra trường.

Tô Bạch không có ngồi xuống, mà đứng hết một tiết học.

Hàn Thành phạt vở học sinh như vậy là sai, nhưng hắn không làm bài tập, tất nhiên cũng là sai.

Mà Tôn Phong, Trương Tường bọn họ nhìn Tô Bạch không hề ngồi xuống, tự nhiên cũng không dám ngồi, cứ như vậy đứng cùng Tô Bạch hết tiết.

Sau khi tan tiết, Tô Bạch và Hứa Lâm đi WC, mùi trong đó rất hăng, Tô Bạch giải quyết xong liền vội vã đi ra.

Chỉ cần tan tiết, trong cầu tiêu liền có vô số học sinh ở bên trong hút thuốc, mùi khói thuốc pha tạp với mùi của cầu tiêu, rất là khó ngửi.

Tô Bạch rất khó tưởng tượng nổi, những người tan tiết liền cầm điện thoại di động ngồi xổm ở bên trong xem tiểu thuyết, bọn họ chịu đựng được quá là giỏi.

Nghỉ giữa tiết 2 và 3 chỉ có mười phút , Tô Bạch bọn họ lần trước vào WC, mới vừa trở lại phòng học là đã muốn bắt đầu tiết học rồi.

Chuông vào học vang lên lúc giáo viên ngữ văn còn chưa tới, Nhạc Hân - đại diện cho môn âm nhạc bắt đầu hát:

"Mỗi một lần, tôi đều mạnh mẽ nhưng vẫn thấy cô đơn. Mỗi một lần, dù bị thương nặng sẽ không rơi nước mắt...”

"Chuẩn bị, hát!”

Hát một bài trước khi vào lớp, vốn là là tập tục của bọn họ ở nơi này. Khi học tiểu học, mỗi khi Tô Bạch bắt đầu tiết học đều phải hát, chỉ khi đến Dục Hoa, nơi này đem thời gian của học sinh siết chặt đến cực hạn. Giáo viên bộ môn không chỉ có hủy bỏ quy định hát trước khi vào lớp, đồng thời cũng bỏ luôn tiết thể dục. Môn âm nhạc này vài tháng mới được học một lần.

Chỉ là... luôn có người làm những việc bất đồng. Ví dụ như giáo viên ngữ văn của bọn họ, là người mới vừa tốt nghiệp đại học và trở thành giáo viên mới trong trường dạy học bọn họ, không có hủy bỏ quy định này.