Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Thật ra, kiếp trước hắn đã học thuộc làu làu mấy thứ này rồi. Thế nhưng, Tô Bạch trùng sinh mang theo ký ức từ khoảng thời gian trưởng thành nên những thứ hắn học trong trường cấp 2 của mười mấy năm trước, hắn gần như quên sạch. Vì thế, những thứ này, hắn cần phải ghi nhớ một lần nữa. Dù sao cũng chỉ là ghi nhớ, nhớ thêm lần nữa nhất định sẽ nhanh hơn so với kiếp trước rất nhiều.
Hơn nữa, phía trên này có rất nhiều bài thơ cổ, hắn không cần ôn tập cũng được. Hết cách rồi, kiếp trước hắn đọc quá nhiều tiểu thuyết lịch sử, mà những tiểu thuyết lịch sử này đều là hư cấu, có không ít người đạo văn, phần lớn đều là bài thơ cổ được lấy ra từ cấp 2.
Ví dụ như câu thơ kinh điển "Minh nguyệt kỉ thời hữu"(*) của Tô Thức, đừng nói là trôi qua mười mấy năm, thậm chí là trăm năm, Tô Bạch đều có thể thuộc lòng từng chữ một.
(*Minh nguyệt kỉ thời hữu: Là câu thơ đầu tiên trong bài Thủy Điệu Ca Đầu, nghĩa là "Trăng sáng có từ bao giờ". )
Tô Bạch mở những bài thơ cổ ở cuối sách ngữ văn, bài đầu tiên là Tòng Quân Hành của Dương Quýnh.
Tô Bạch mỉm cười, phiên bản này quen thuộc với hắn làm sao!
Kiếp trước, có một lần Tô Bạch nhìn thấy em gái của mình đọc sách ngữ văn lớp 9, hắn phát hiện những bài thơ trong đó thay đổi rất nhiều. Có vài bài hắn còn chưa từng đọc vào cấp 2.
Phong hỏa chiếu tây kinh.
Tâm trung tự bất bình.
Nha chương từ phượng khuyết.
Thiết kỵ nhiễu long thành.
Tuyết ám điêu kỳ họa.
Phong đa tạp cổ thanh.
Ninh vi bách phu trưởng.
Thắng tác nhất thư sinh.
(Dịch nghĩa:
Lửa hiệu chiếu Tây Kinh,
Trong lòng nẫy bất bình.
Ấn ngà rời cung khuyết,
Ngựa sắt rảo Long Thành.
Tuyết che lá cờ trận,
Gió lẫn hồi trống canh.
Thà làm cai trăm lính,
Còn hơn gã thư sinh.
Bản dịch của Phụng Hà.)
Tô Bạch nhìn bài thơ này, chỉ yên lặng đọc mấy lần, rồi nhắm mắt đọc thuộc lòng, hết cách rồi, bài thơ này quá quen thuộc rồi.
Sau Nguyệt Hạ Độc Chước của Lý Bạch, Phó Toán Tử của Vương Quan, đến Biệt Vân Gian của Hạ Hoàn Thuần. Đây đều là những bài thơ dễ dàng học thuộc, Tô Bạch chỉ đọc vài lần là đã hoàn toàn ghi nhớ toàn bộ.
Chỉ tới khoảng thời gian sau đó, một vài bài thơ cổ không còn phổ biến và số lượng chữ lại rất nhiều. Tô Bạch dần chậm lại, nhưng cảm giác quen thuộc vẫn giữ nguyên, chỉ là nhất định phải phí một ít thời gian ghi nhớ.
Mà lúc này, Khương Hàn Tô từ phía sau nhìn thấy Tô Bạch đang yên lặng tự học, cô ngẩn người.
Cậu ta thật sự đang yên lặng đọc sách?
Khương Hàn Tô có thể nghe loáng thoáng những bài thơ cổ mà Tô Bạch đang đọc thuộc lòng được ghi thêm trên sách giáo khoa ngữ văn. Những bài thơ này, cậu ta phải ghi nhớ từ sớm rồi chứ? Vừa mới khai giảng được vài ngày, bọn họ đã bị Lý Tân yêu cầu bài tập đầu tiên chính là học thuộc những bài thơ cổ này, mà lúc đó Lý Tân kiểm tra ngẫu nhiên và trúng ngay Tô Bạch, cậu ta rất dễ dàng đem mười bài thơ ghi nhớ toàn bộ.
Mặc kệ đi, chỉ cần hắn không trêu chọc mình là được, không quấy rầy mình là tốt rồi.
Nghĩ đến đây, Khương Hàn Tô lấy ra quyển sách giáo khoa Tiếng Anh của mình, sau đó lật đến trang cuối cùng của quyển sách tiếng Anh, bắt đầu ghi nhớ các từ của Unit 13.
Khi số lượng học sinh trong phòng học bắt đầu nhiều lên, tiếng đọc sách vang vọng khắp khuôn viên trường học.
Ngay cả người không thích học thuộc lòng những gì trong sách như Hứa Lâm cũng bắt đầu tự học thuộc môn ngữ văn trong buổi sáng nay.
Còn cái tên Vương Uy, là người duy nhất trong lớp vẫn chưa học thuộc lòng mười bài thơ cổ sau mười ngày.
Nhưng bây giờ, e rằng còn có thêm một người nữa là Tô Bạch.
Tô Bạch cảm thấy, trước kỳ nghỉ sáng hôm nay, hắn có thể bị gạch tên khỏi danh sách.
Lúc Tô Bạch chìm đắm trong lạc thú tự học, thời gian trôi qua rất nhanh.
Khi hắn nhắm mắt học thuộc lòng bài thơ cổ cuối cùng thì chuông tan học vừa vặn vang lên.
Tô Bạch mở mắt, khóe miệng nở ra nụ cười.
Kiếp trước, cần phải mất vài tiết mới có thể học thuộc xong mười bài thơ cổ này, bây giờ hắn chỉ cần một buổi sáng đã ghi nhớ toàn bộ.
Đây có lẽ là lợi ích của việc trùng sinh.
Khi Đoàn Đông Phương đứng ở trên bục giảng vẫy tay và nói câu tan lớp, những học sinh thiếu kiên nhẫn bên trong lớp học giống như là một bầy chim vội vàng rời khỏi.
Nói bọn họ là chim thật sự là không sai chút nào, bởi vì đối với rất nhiều người thì Dục Hoa vốn là một cái lồng chim.
Hắn mang chéo ba lô lên vai, sau đó nói với Hứa Lâm:
"Có tiền về nhà không?
"Có tiền, có tiền, vừa đủ để về nhà." Hứa Lâm nói.
Tô Bạch suy nghĩ một chút, từ trong túi móc ra năm đồng đưa cho cậu ấy, nói:
"Trời đang lạnh, ăn điểm tâm xong rồi về.”
Thời gian từ trong thành về nông thôn khoảng hơn một giờ, nếu không ăn chút gì đó thì ngồi trên không dễ chịu chút nào.
"Anh Bạch, cảm ơn." Hứa Lâm không có từ chối, cảm kích nói.
"Nếu để cho mình biết cậu không có cầm tiền đi ăn cơm, mà là đi quán net, hừ, cậu sẽ biết tay tôi." Tô Bạch nói.
"Không, không, sao có thể làm vậy được chứ?" Hứa Lâm vội trả lời
Tô Bạch vẫy vẫy tay, rời khỏi phòng học.