Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
"Đó là bởi vì thôn bọn họ không bằng Tô gia thôn của chúng ta! Con biết những người trong thôn khác gọi thôn chúng ta là gì không? Một Tô mười ba dặm! Chúng ta có từ đường tổ tông ở đây, phương viên này mười ba dặm. Người trong Tô gia thôn đều là người trong thôn chúng ta, hơn nữa Tô gia thôn chúng ta đều là người một nhà khoảng hai trăm ba trăm năm nay rồi. Chính vì thế không thể rối loạn bối phận được, làm ầm ĩ lên sẻ thành truyện cười." Cha đứa bé hơi kiêu ngạo nói.
"Ô ô." Đứa nhỏ tên là Tô Khắc Phi lúc này cầm một món bánh đi tới trước mặt Tô Bạch, sau đó đáng yêu hỏi:
"Ông cố, ông ăn bánh không?”
Khóe miệng Tô Bạch giật giật, nhưng khi hắn thấy gương mặt vừa ngốc nghếch vừa đáng yêu, vẫn đi tới sờ sờ đầu của đứa bé, sau đó cười nói:
"Ông cố ăn rồi.”
Nói xong, Tô Bạch lấy ra MP4, đeo tai nghe lên, sau đó thì bất luận thôn dân hai bên đường nói với hắn cái gì, hắn đều làm bộ không nghe thấy, bước nhanh về nhà mình.
Kiếp trước, lúc hắn đi học không nghĩ sẽ hồi hương, phần lớn nguyên nhân cũng là bởi vì mỗi lần hồi hương hắn đều phải nói chuyện với thôn dân hai bên đường.
Ai không nói chuyện, bọn họ sẽ ở sau lưng nói người đó không lễ phép.
Tô Bạch thật sự rất ngạc nhiên, bọn họ đều là hậu bối của mình và dĩ nhiên, nếu như không bắt chuyện với trưởng bối thì thật là bất hiếu.
Nhưng những người nói chuyện vớ vẩn, có hàng trăm cái miệng hai bên đường, trong vòng nửa tiếng thì bạn đừng hòng nói xong chuyện.
Nếu đổi thành lúc khác, Tô Bạch có thể cùng bọn họ nói vài ba câu. Chỉ là tiết trời lạnh giá, bà nội trong nhà còn đang chờ hắn về nhà nên hắn không có thời gian ở đây nói chuyện linh tinh với bọn họ.
Tu Chí An Hữu Thanh, Khắc Phương Thường Thái Toàn, đây là niên đại bối phận mới trong từ đường tổ tông trong thôn, mà Tô Bạch là người đời chữ An trong số ít một nghìn miệng ăn trong thôn.
Trong số những con cháu họ Tô bằng tuổi với Tô Bạch, thế hệ chữ Khắc cũng đã xem như là bậc cao niên rồi, nhưng Tô Bạch là thế hệ chữ An lại cao hơn thế hệ chữ Khắc hai đời.
Trước đây, Tô Bạch không gọi là Tô Bạch, mà gọi là Tô An Bạch, nhưng khi Tô Bạch lên thành phố học tập, phát hiện có rất nhiều bạn học có tên hai chữ, trong đó không có ai có chữ thuộc thế hệ, tiểu Tô Bạch phản nghịch muốn thay đổi.
Vì lý do đến năm lớp 6 Tô Bạch mới làm sổ hộ khẩu, thế là, hắn tự đổi tên mình trên sổ hộ khẩu thành Tô Bạch.
Sau khi bà nội của hắn biết được chuyện này liền cầm gậy đánh hắn một trận.
Trước Tô Bạch, không người nào trong Tô gia thôn dám đem chữ thuộc thế hệ xóa đi.
Chỉ là trưởng thôn khi biết được không hề nói gì, bởi vì đây đã là thời đại mới.
Mà thời đại mới, dĩ nhiên là phải có sự thay đổi mới.
...
Đi ra khỏi con đường được lát bằng đá cuội, bước tới con đường nhỏ uốn lượn trong thôn, Tô Bạch biết chân mình gặp phải tai ương rồi.
Bởi vì lúc trước mọi người đều phải đi trên đường lớn, cho nên các gia đình trong thôn chỉ cần quét tuyết trước cửa nhà, đường lớn sẽ không bị tuyết chặn nữa.
Nhưng mà đường nông thôn rất nhỏ, hai bên cũng không có mấy người ở, cho nên tuyết đọng rất sâu, trên căn bản là thuộc cái loại đạp xuống một bước, giày liền khó mà nhấc lên được.
Trận tuyết năm 2012 này, thực sự là một trận tuyết lớn hiếm thấy ở An Bắc.
Nhưng mà "thụy tuyết phong niên *", đối với thôn dân mà nói, tất nhiên bọn họ hi vọng tuyết rơi càng lớn càng tốt.
(*Thụy tuyết phong niên: ngày xưa là chỉ loại Ngọc quý, mang ngụ ý cát tường như ý. Bốn chữ trên đây nghĩa là: trận tuyết cát tường sẽ mang lại mùa bội thu cho cả một năm.)
Vào mùa đông, lúa mạch bị tuyết bao phủ giống như đắp lên ba lớp trăn trắng muốt, đối với thôn dân nhìn trời thu hoạch mà nói, trận tuyết năm nay chính là hi vọng của bọn họ.
Bởi vì mùa đông tuyết rơi càng lớn thì sang xuân lúa mạch sẽ càng phát triển tốt.
Tô Bạch từng bước từng bước đi tới, để lại từng dấu chân trên con đường nhỏ bị tuyết bao phủ.
Bởi trời quá lạnh, mới đi được hai phút giầy bông liền bị thẩm thấu, nước tuyết chạm được đến chân của Tô Bạch, đầu tiên là cảm thấy lạnh, tiếp theo chính là đau thấu xương.
Tô Bạch không dám tục đi bước đi chậm như vậy nữa, hắn bắt đầu chạy, nhưng coi như là như vậy, Tô Bạch cũng phải chạy hai mươi phút mới về đến nhà.
Tô Bạch vừa đến trước cửa, một con chó nhỏ màu vàng liền từ trong nhà chạy ra, sau đó chạy đến trước mặt Tô Bạch vẫy đuôi.
Tô Bạch không có quan tâm đến nó, ba chân bốn cẳng chạy vào trong nhà, tháo giày bông bị ướt ra.
"Tiểu Mộng Nhi, Tiểu Mộng Nhi trở về rồi sao?" Bên trong phòng bếp vang lên âm thanh của bà nội.
"Là con, bà nội, con mới về." Tô Bạch thay giày xong, trực tiếp chạy vào nhà bếp.
Ở nông thôn, một người có hai cái tên, là đại danh cùng tiểu danh. Đại danh là tên ở trên Căn cước dùng khi ra khỏi làng, đến trường đi học hoặc đi làm. Bởi vì trước đây đa phần người trong thôn đều không văn hóa, cho nên có rất nhiều người được đặt tên bởi các thầy giáo trong trường, thế nên còn được gọi là tên đi học.