Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Mà tiểu danh thì chính là nhũ danh, đây là tên thân thuộc được mọi người trong làng gọi, cho nên bình thường đều sẽ do cha mẹ, người thân đặt. Bởi vì trong thôn có các nói là "tên xấu dễ nuôi", nên rất nhiều người trong thôn đều được gọi là Cẩu Đản, Cẩu Thặng, Nhị Cẩu các loại.

Đương nhiên, nếu như khi còn bé bị cha mẹ đặt cho cái tiểu danh giống như bên trên, vậy thì khi đi ra ngoài tuyệt đối không thể để cho người khác biết, nếu không thì chờ bị chế nhạo đi. Ví dụ như trong lớp của Tô Bạch có Mộ Vĩ Sơn, tên này có tiểu danh là Cẩu Đản. Sau khi cái tên này vô tình bị một người đồng hương gọi ra, cậu ta bị đám người Tô Bạch chế nhạo một khoảng thời gian.

Mà tiểu danh của Tô Bạch là do cậu cậu của hắn, bởi vì mấy chục năm trước, cậu ba của Tô Bạch là một tên sinh viên duy nhất trên trấn.

Tiểu danh của Tô Bạch là Mộng Thành, nghĩa là "giấc mơ trở thành sự thật", ít ra thì nó cũng tốt hơn không biết bao nhiêu cái tiểu danh khác ở trong làng.

Ngoài ra, cái tên Tô Bạch gặp nhiều nhất ở trong làng, trừ bỏ Cẩu Đản thì còn lại đều bắt đầu bằng chữ "A". Ví dụ như mấy người anh họ của Tô Bạch, tất cả tiểu danh đều như vậy: A Dũng, A Mãnh, A Cường, A Minh, ... Con gái cũng vậy, là: A Tuệ, A Yến, A Hồng... các loại.

Sở dĩ Tô Bạch rất cảm ơn cậu ba của hắn, so sánh với những cái tên này, Mộng Thành thật sự là đảng cấp cao hơn rất nhiều.

Nhưng mà những người khác đều gọi hắn là Mộng Thành, nhưng khi qua miệng bà nội của hắn thì tự động đã biến thành Tiểu Mộng Nhi, nghe có vẻ giống tên con gái.

Đặc biệt là khi còn bé vẫn ham chơi, lúc bà nội gọi hắn về nhà ăn cơm, một tiếng "Tiểu Mộng Nhi, về ăn cơm" kia, thật sự là cho đến giờ ký ức vẫn chưa phai!

"Bà nội." Đi vào nhà bếp, nhìn một bà lão buộc tạp dề, tóc hoa râm đang nấu cơm, viền mắt Tô Bạch thoáng cái đã ướt.

Từ trước đến giờ, người chăm sóc Tô Bạch hắn chính là bà nội.

Nhưng kiếp trước, ngay cả cái cơ hội nhìn bà nội lần đuối cùng cũng không có.

Kiếp trước, bởi vì điều này mà không ngừng tự trách mình.

Nghĩ đến năm đó, nếu như mình không cùng cha mẹ cãi nhau, mình không ở lại Hải Thành mà là trở về nhà, như vậy thì bà nội sẽ không ra đi.

"Làm sao vậy? Tại sao lại khóc rồi, có phải là có người bắt nạt Tiểu Mộng Nhi đúng không?" Bà nội nhìn Tô Bạch khóc ra nước mắt, vội vã hỏi.

Cái thằng cháu này của bà là một người cực kỳ kiên cường. Khi còn bé, dù cho là tự mình té ngã hay là bởi vì bướng bỉnh mà bị đánh đều chưa từng khóc. Đến lúc này tự nhiên lại khóc, khiến cho bà cảm thấy rất đau lòng, nghĩ rằng Tiểu Mộng Nhi của mình gặp phải oan ức nào đó lớn bằng trời.

"Không, chẳng ai bắt nạt con cả, chỉ là xa nhà quá lâu, nhớ người." Tô Bạch xoa xoa con mắt, cười nói.

"Thật?" Bà nội hỏi.

"Thật, bà cũng biết mà, từ nhỏ con đã là đại ca, con không bắt nạt người khác là tốt rồi, đâu ra có người nào bắt nạt được con." Tô Bạch cười nói.

"Đúng là ngang ngược, người khác không bắt nạt cháu, cháu cũng không thể bắt nạt người khác a. Lên thành phố phải học cho giỏi mới là chính sự. Mấy đứa bé nhà bác cả của cháu đều lên được đại học, nếu cháu không cố gắng, vậy thì cha không tha cho cháu đâu. Đến thời điểm nó phát điên lên, vô pháp vô thiên, ngay cả bà cũng không bảo vệ được cháu đâu.”

"Cái thằng bé này a! Từ nhỏ đã nói là bà bất công, cháu nói xem bà bất công chỗ nào? Tiểu Mộng Nhi, nói xem bà đối với cháu có tốt hay không? Có tốt hơn mấy đứa bé nhà bác lớn hay không? Còn thằng kia, mấy năm không trở về nhà nổi một lần, mà lần nào về nhà cũng chỉ biết trách bà. Năm nay trở về lại còn nói có dám theo nó đến nhà trưởng thôn lý luận hay không, nó thật sự cho rằng bà không dám đi đấy.”

"Thằng bé này cũng không sợ bị người ta cười, bà lão sắp chết này có cái gì mà phải sợ? Ngày nào cũng nói khi nó còn bé bà không cho nó đến trường, nói nó thành tích tốt lại không cho nó đi, ngược lại để cho anh cả đi. Nhưng đâu phải là chỉ có nhà chúng ta mới như vậy, những nhà khác, có nhà nào không ưu tiên con lớn? Hơn nữa, mấy đứa con nhà thằng cả, bà đâu có trông đứa nào? Còn con trai của nó(Tô Bạch), không phải một lần trông liên tục mười mấy năm!”

Tô Bạch:

"...”

Tô Bạch rất muốn nói, bà thực sự là rất thương con, nhưng mà trong mấy người con của bà thì bà thực sự rất bất công a.

Những nhà khác thì hơi một tí là bảy, tám người con, nhiều hơn thì mười mấy người là chuyện bình thường. Còn bà nội Tô Bạch thì chỉ có bốn người con, hai thằng con trai, hai người con gái.

Cha của Tô Bạch là Tô Chí Hải, là con thứ ba trong nhà, ở trên có một cái anh trai, một cái chị gái, ở dưới có một người em gái.

Mà ở trong bốn người con, bà nội thích nhất chính là con cả cùng với con út, con thứ cùng thằng ba thì lại không thích.

Nguyên nhân rất đơn giản, con lớn cùng con út, bất luận là tính cách hay là tướng mạo đều giống bà, còn con thứ cùng cha Tô Bạch lại giống ông nội.

Cũng chính bởi vì giống bà, cho nên con lớn cùng con út đều trưởng thành rất đẹp, mà lão nhị cùng lão tam đều có tướng mạo hơi chút bình thường.