Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Đêm xuống.

Cha con Chu Hoành ngồi trong thư phòng, Chu Hoành đem mọi chuyện kể lại cho Chu Trường Hà, sau đó dặn dò:

"Tôn thị dù đã gả vào Chu gia ta, nhưng tình cảm với Tôn gia khó dứt, ngươi vẫn phải cẩn thận đề phòng, đừng vì mê đắm sắc đẹp mà bán cả gia tộc."

"Hài nhi không ngu ngốc đến vậy đâu." Chu Trường Hà chậm rãi đáp: "Nhưng việc xây học đường, ta thấy thật sự nên làm."

"Ồ? Vì sao?" Chu Hoành ngạc nhiên hỏi.

"Nhà Chu Thạch cũng có con cái, ta có thể đưa nhi tử của họ đến học cùng, nhờ đó để tăng thêm thanh thế cho gia tộc."

"Thậm chí, ta còn có thể tài trợ con em tá điền đi học, khiến chúng mang ơn nhà ta."

"Hơn nữa, mấy thôn xung quanh đây không có nổi một trường tư thục tử tế, các nhà giàu đều như ta, mời thầy về nhà dạy học."

Chu Trường Hà bước đến bàn, chỉ vào bản đồ các thôn lân cận Bạch Khê thôn: "Vương gia muốn ta đứng ra, vậy sao ta không thể mượn cơ hội này để mưu danh?"

Chu Hoành ngẩn người, chợt mừng rỡ.

Hắn vẫn luôn tính toán lợi ích trước mắt, ngược lại quên mất danh tiếng cũng vô cùng quan trọng.

Dân nghèo thường mù quáng theo đám đông, nếu có thể khiến họ tin phục kính trọng, ắt hẳn có lợi ích lớn cho Chu gia.

Nhà có đệ đệ CHu Bình, dân thường ắt không dám làm trái. Nhà mình lại không cướp đoạt như những nhà khác, mà mua bán đất đai với giá công bằng, tiền thuê cũng thấp hơn mặt bằng chung, dần có tiếng là lương thiện trong thôn.

Nếu không có vũ lực mạnh mẽ chống lưng, danh tiếng tốt đẹp đến đâu cũng chỉ là phù du. Nhưng nay nhà mình có tiên sư, lại có đám gia đinh hộ vệ vạm vỡ, danh tiếng chẳng khác nào gấm thêm hoa, khiến đám hộ vệ kia không dám nảy sinh ý đồ khác.

Danh tiếng là thứ vô hình, thoạt nhìn yếu ớt, nhưng thực tế lại có thể phát huy tác dụng to lớn.

"Nhi tử của ta thật thông minh, nghĩ xa hơn ta nhiều." Chu Hoành cười tươi nói: "Giờ cũng muộn rồi, mau đi hầu hạ Tôn thị đi, dù nàng là người nhà họ Tôn, nhưng ngươi phải nhớ ngươi sinh ra vẫn mang họ Chu a."

"Ta cũng phải trông nom Minh Hồ bọn nó tu hành. Thúc thúc của ngươi đã nói, chỉ cần nhà ta có một vị tiên sư luyện khí kỳ, ắt sẽ được nhập tiên tịch, được triều đình sắc phong, từ nay về sau không còn phải sợ hãi người nào nữa."

Chu Hoành nói xong liền đi về phía hậu viện.

Chu Trường Hà ngưỡng mộ nhìn theo bóng lưng Chu Hoành. Thúc thúc của mình quả không hổ là tiên sư, không chỉ bản thân mạnh mẽ, mà hai đứa con cũng có tiên duyên.

Haizz, sao mình lại không có được nhỉ?

Hắn chỉ cho rằng nhà mình gặp may, thúc thúc có hai đứa con đều có tiên duyên, nào biết rằng, dù là tu sĩ Hóa Cơ, tỷ lệ con cái có được tư chất tu tiên cũng chỉ có hai ba phần mười mà thôi.

Tuy ngưỡng mộ hai em họ sau này có thể thành tiên sư, nhưng chỉ cần gia tộc hưng thịnh, hắn cũng không sinh lòng đố kỵ.

Ít nhất hiện tại Chu gia suy yếu, nhân đinh thưa thớt, bọn họ lớn lên cùng nhau, huynh hữu đệ cung, tình như thủ túc, ai cũng mong gia tộc mình tốt đẹp hơn.

Nhưng nếu sau này Chu gia thế lớn, khó tránh khỏi những chuyện tranh quyền đoạt lợi, thậm chí huynh đệ tương tàn.

Ngay sau đó, Chu Trường Hà hướng thẳng về phòng mình, Tôn thị vẫn còn đang đợi hắn. Nếu như mình cũng có thể sinh được một nhi tử có tiên duyên, vậy thì gia tộc mình có thể sớm ngày hưng thịnh.

Chu Hoành đi qua mấy lớp cửa, liền đến trước một gian phòng. Bởi vì hậu viện luôn cấm người hầu lui tới, chỉ có các nữ quyến ở, mà giờ các nàng đều ở các phòng khác, nên nơi này không một bóng người.

Hắn lại nhìn quanh một lượt, xong xuôi mới đẩy cửa bước vào, bên trong là Chu Minh Hồ và một đứa trẻ chừng bốn năm tuổi, chính là nhi tử thứ hai của Chu Bình, Chu Huyền Nhai.

"Đại bá hảo." Hai người cung kính chào.

Chu Hoành hài lòng gật đầu, hai đứa nhi tử của đệ đệ hắn đều có tiên duyên, tương lai có thể gánh vác gia tộc; còn trưởng tử Chu Trường Hà của hắn thì chín chắn vững vàng, thứ tử Trường Khê tuy tính tình có phần do dự, nhưng lại chu đáo, biết yêu thương mọi người, hơn nữa còn có chút thiên phú võ học, tiểu nhi tử Trường An tuy nghịch ngợm hiếu động, nhưng lại rất ham học.

Nhà hắn tuy nhân đinh không vượng, nhưng cũng không có kẻ tầm thường phá gia chi tử, tương lai ắt hưng thịnh.

"Ừm, Huyền Nhai ngoan lắm." Chu Hoành xoa đầu Chu Huyền Nhai, khen ngợi: "Đại bá sẽ ở đây trông nom, các ngươi cứ việc tu hành cho tốt."

Hắn ta và Chu Trường Hà tuy không hiểu đạo tu hành, nhưng cũng thường xuyên che mắt thiên hạ giúp hai người, chỉ sợ bị đám tỳ nữ hay gia đinh nhìn ra sơ hở.

"Vâng, đại bá."

Chu Minh Hồ cung kính ngồi xếp bằng, bắt đầu đả tọa vận khí. Từ sau khi trải qua những ngày tháng gian truân ở huyện thành, hắn cũng trưởng thành hơn nhiều, biết rằng trước khi có sức mạnh, nên khiêm tốn và kín đáo.

Năm năm khổ tu, hắn đã sớm hoàn thành dẫn khí nhập thể và vận chuyển chu thiên, linh khí trong cơ thể đạt đến năm sợi, chỉ cần tu luyện đến cực hạn của bản thân là có thể thử đột phá.

Chỉ là, Chu Minh Hồ cũng cảm nhận được, muốn linh khí dồi dào, ít nhất còn phải mất một hai năm nữa. Suy cho cùng vẫn là do linh khí ở Bạch Khê thôn quá loãng, dẫn đến tốc độ tu hành vẫn cứ chậm chạp như vậy.

Hắn dự định vài tháng nữa, sau khi nắm vững vài đạo thuật pháp sẽ vào núi, vừa là để bầu bạn với Chu Bình, vừa là để tu hành.

Chu Bình vì gia tộc mà phải ẩn cư thâm sơn, dù đôi khi xuống núi, nỗi cô độc vẫn bủa vây. Làm nhi tử của hắn, sao đành lòng để phụ thân chịu cảnh hiu quạnh như vậy?

Bên cạnh hắn, Chu Huyền Nhai bé nhỏ đang ngoan ngoãn ngồi đả tọa, theo Dẫn Khí pháp mà Chu Minh Hồ đã dạy, không ngừng dẫn động linh khí thiên địa xung quanh.

Khi Chu Huyền Nhai chào đời, Chu Bình đã rời khỏi Chu gia. Dù đôi lần trở về, hài tử mới vài tuổi làm sao có thể nhớ rõ thân ảnh được.

Bởi vậy, việc tu luyện của hắn đều do Chu Bình dạy cho Chu Minh Hồ, rồi Chu Minh Hồ lại dạy cho hắn.

Điều này khiến hắn vô cùng xa lạ, thậm chí có chút sợ hãi Chu Bình, người phụ thân ẩn cư trong núi này. Vài lần gặp mặt ít ỏi, lần nào cũng bị dọa khóc.

"Ca ca, ta đã dẫn tụ được một sợi linh khí rồi!" Hắn phấn khích gọi Chu Minh Hồ.

"Huyền Nhai giỏi lắm."

Chu Minh Hồ cười xoa đầu đệ đệ, chợt ngẩn ngơ. Năm xưa, Chu Bình cũng từng khen y như vậy. Nhưng giờ đây, phụ thân đã không còn bên cạnh nữa.

"Ca ca, huynh sao vậy?" Chu Huyền Nhai nghiêng đầu, vẻ mặt khó hiểu hỏi.

Chu Minh Hồ hoàn hồn, dịu dàng cười nói: "Ca ca không sao, Huyền Nhai phải cố gắng tu luyện đấy nhé."

"Vâng vâng, Huyền Nhai biết rồi ạ."

Chu Hoành nhìn hai anh em hòa thuận, cười quay người ra khỏi phòng, ngồi xuống ghế đá sau sân, ngắm nhìn những ngôi sao lay động trên trời, không khỏi cảm thán.

Cái sân này càng ngày càng nhỏ, sau này Trưởng Khê, Trường An cũng phải thành gia lập thất, còn phải cho Minh Hồ, Huyền Nhai mỗi người một gian phòng riêng, xem ra phải mở rộng thêm hai gian nữa, nếu không vẫn có chút không an toàn.

Dù sao, việc hai huynh đệ Chu Minh Hồ có thể tu luyện là chuyện quan trọng hàng đầu của Chu gia, ngoài hắn cùng Chu Bình ra thì chỉ có Chu Trường Hà biết, những người còn lại dù sống chung dưới một mái nhà, Chu Hoành cũng không dám tiết lộ.

Bài học nhãn tiền của nhà họ Lưu vẫn còn đó, càng nhiều người biết thì Chu gia càng dễ gặp nguy hiểm.

Hơn nữa, bọn trẻ cũng dần lớn, lại thêm người hầu và nữ quyến không ít, càng ngày càng chật chội.

Hắn nhớ lại năm xưa, khi đệ đệ đề nghị xây một tòa nhà ba gian lớn này, Chu Đại Sơn đã hết sức ngăn cản, nói rằng diện tích quá lớn, không cần thiết. Nhưng mới mười năm trôi qua, đại trạch đã không đủ ở, thời gian trôi nhanh thật nha.

Ngước nhìn vầng trăng tròn trên bầu trời, lòng Chu Hoành không khỏi dâng lên nỗi buồn.

Không biết đệ đệ ở trong núi thế nào rồi.

Chu Bình vì cái nhà này mà trả giá quá nhiều, giờ lại phải nhẫn nhục ẩn cư nơi thâm sơn cùng cốc, đến phụ tử cũng không được gặp mặt.

Hắn thân là ca ca, chẳng những không thể chăm sóc tốt cho đệ đệ, còn để đệ ấy chịu khổ trong núi, sao hắn có thể không xấu hổ, không hối hận?

Những năm qua, hắn không dám lơ là dù chỉ một chút, không dám buông thả bản thân, dốc lòng quản lý gia nghiệp, chỉ vì cảm thấy có lỗi với Chu Bình.

Hắn cố gắng đối tốt với hai huynh đệ Chu Minh Hồ, thậm chí còn hơn cả thân nhi tử của mình. Vừa vì chúng là cháu mình, vừa để lòng mình bớt đi phần nào giày vò, đau khổ.

"Đệ đệ, là ca ca vô dụng."