Bắt Lấy Ma Tu Kia (Dịch)

Chương 25. Trốn Không Thoát Liền Đánh

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Kim Tiểu Xuyên và Sở Bàn Tử chưa từng cùng nhau chiến đấu với bất kỳ ai.

Ngay cả những lần luận bàn cũng chỉ diễn ra giữa hai người bọn hắn.

Lúc này, đối mặt với một cáu Khai Mạch cảnh ngũ trọng cùng một cái Khai Mạch cảnh tam trọng, Kim Tiểu Xuyên nhanh chóng tính toán và đưa ra kết luận:

Nếu chiến đấu thật sự, thì... dữ nhiều lành ít.

Vì vậy, chỉ bằng một ánh mắt, Sở Bàn Tử đã hiểu ý. Hắn khom người, Kim Tiểu Xuyên lập tức nhảy lên lưng hắn, Sở Bàn Tử dùng hết sức đạp mạnh, cả hai lao đi.

- Muốn chạy? Hỏi ta xem có đáp ứng hay không!

Tu sĩ Khai Mạch cảnh ngũ trọng kia chủ tu Truy Phong bộ pháp, hắn đã tu luyện bộ pháp này suốt bảy tám năm. Tốc độ của hắn trong tông môn là số một số hai, nhiều đệ tử Khai Mạch cảnh thất trọng, bát trọng còn không đuổi kịp hắn.

Truy Phong bộ pháp của hắn không phải do tông môn truyền dạy, mà là một cơ duyên tình cờ thu được từ một chỗ di tích Phượng Khánh Phủ. Năm ngoái, nhờ bộ pháp này, hắn đã tránh được nhiều lần tập kích, thành công sống sót trở về.

Năm nay, cả tốc độ và chiến lực của hắn đều tiến bộ vượt bậc, làm sao có thể bỏ qua con mồi trước mắt.

Sở Bàn Tử cõng Kim Tiểu Xuyên, tốc độ cực nhanh, nhưng đối phương cũng không hề chậm, luôn giữ khoảng cách khoảng năm mét.

Nếu chỉ so về tốc độ thuần túy, Sở Bàn Tử có thể nhanh hơn một chút, nhưng hắn còn phải cõng thêm một người.

Về việc bỏ lại Kim Tiểu Xuyên để tự mình chạy trốn, Sở Bàn Tử không hề nghĩ tới.

Tu sĩ Khai Mạch cảnh ngũ trọng kia đuổi theo phía sau, trong lòng vô cùng kinh ngạc. Đối phương có thân hình to lớn, còn cõng thêm một người, mà tốc độ lại không hề thua kém hắn. Hắn suy đoán trên thân Sở Bàn Tử nhất định có ngưu bức công pháp gì đó, khát vọng trong mắt càng thêm mãnh liệt.

Nhất định phải giữ hai người kia lại. Nghĩ đến đây, hắn cắn răng, lấy ra một tấm phù lục từ nhẫn trữ vật.

Hắn vận chuyển linh lực, tấm phù lục lập tức hóa thành lôi điện, đánh thẳng vào lưng Kim Tiểu Xuyên. Lực đạo khổng lồ đánh bay cả hai người ra xa.

Quần áo của Kim Tiểu Xuyên bị thiêu cháy đen.

Tu sĩ Khai Mạch cảnh ngũ trọng kia cười nham hiểm khi thấy Kim Tiểu Xuyên và Sở Bàn Tử nằm trên mặt đất.

Vì hành động lần này, hắn đã mua mười tấm Bôn Lôi phù lục với giá rất cao, mỗi tấm đến mười lăm viên linh thạch.

Nhưng hiệu quả của phù lục lại nằm ngoài dự đoạn của hắn. Theo lý mà nói, một người chưa bước vào Khai Mạch cảnh giới bị đánh trúng bởi Bôn Lôi phù thì ít nhất cũng phải phun ra một ngụm máu, nhưng Kim Tiểu Xuyên lại không hề bị thương.

Thực ra, Kim Tiểu Xuyên cũng cảm thấy rất khó chịu.

Cơ thể hắn đang sôi sục, phải mất một lúc mới bình tĩnh lại.

Tình thế trước mắt rất rõ ràng, bọn hắn không thể trốn thoát.

Sở Bàn Tử và Kim Tiểu Xuyên liếc mắt nhìn nhau, hiểu ý. Nếu trốn không thoát, vậy thì liều mạng đi.

Hai người đứng dậy, vai kề vai.

Lúc này, tu sĩ Khai Mạch cảnh tam trọng đuổi tới, thở hồng hộc.

- Biểu đệ, ta đối phó tên mập mạp kia, ngươi đối phó tên gầy này, được chứ?

Tên tu sĩ Khai Mạch cảnh ngũ trọng vừa nói vừa không rời mắt khỏi Kim Tiểu Xuyên và Sở Bàn Tử.

- Biểu ca yên tâm, chỉ là sâu kiến chưa vào Khai Mạch cảnh giới mà thôi.

- Tốt, chiến lợi phẩm, ta muốn công pháp của tên mập mạp kia, còn lại chúng ta chia đều.

Chưa đánh đã bàn chia chiến lợi phẩm rồi.

Tên tu sĩ Khai Mạch cảnh ngũ trọng lao tới, một chưởng mang theo tiếng gió đánh thẳng vào Sở Nhị Thập Tứ.

Sở Bàn Tử ngoài tuyệt kỹ "Thiểm Điện Linh Tước bát pháp" thì chỉ biết một chiêu "Kim Cương Khai Sơn Chưởng".

Hai người đánh nhau ác liệt. Tên tu sĩ Khai Mạch cảnh ngũ trọng dựa vào kinh nghiệm và tu vi cao hơn, còn Sở Nhị Thập Tứ dựa vào thân pháp linh hoạt, né tránh công kích của đối phương.

Bên kia, tên tu sĩ Khai Mạch cảnh tam trọng tiến tới tấn công Kim Tiểu Xuyên. Hắn nghĩ rằng nếu không hạ được đối phương trong ba chiêu thì sẽ rất mất mặt.

- Ta không muốn giết ngươi, nhưng quy tắc ở đây là như vậy, đừng trách ta.

Tên tu sĩ Khai Mạch cảnh tam trọng vận chuyển linh lực, một quyền đánh thẳng vào ngực Kim Tiểu Xuyên.

Kim Tiểu Xuyên lần đầu giao chiến nên hơi lúng túng, né được ngực nhưng vai trái lại trúng đòn.

Tuy đau nhưng không nghiêm trọng lắm. Kim Tiểu Xuyên nhận ra đối phương có lực lượng cùng linh lực yếu hơn Sở Bàn Tử rất nhiều.

Hắn thường xuyên giao đấu với Sở Bàn Tử, nên đã quen với những đòn đánh mạnh mẽ hơn.

Đối phương thấy tấn công trúng, càng thêm tự tin, liên tục tấn công.

Kim Tiểu Xuyên cũng phản kích nhưng do thân pháp chưa tốt nên ít khi đánh trúng đối phương.

- Ai, nếu sống sót được thì phải học thêm thân pháp của Sở Bàn Tử mới được, chứ cứ bị động thế này thì không xong.

Đối phương liên tục đánh vào ngực, cánh tay, vai và lưng của Kim Tiểu Xuyên.

Kim Tiểu Xuyên không hề sợ hãi, bởi vì thân thể hắn đủ cứng cáp. Hắn thậm chí còn cảm thấy thích thú khi đối phương đánh trúng mình, vì mỗi lần như vậy, lực lượng của đối phương lại bị tiêu hao.

Hắn nghĩ: Chỉ cần nắm đấm của ngươi không đủ cứng, ta sẽ mài mòn ngươi mà chết.

Tâm lý của Kim Tiểu Xuyên dần ổn định lại. Trên mặt hắn liền lộ ra vẻ bất khả tư nghị.

Hắn cảm nhận được, mỗi khi đối thủ ra đòn trúng mình, cây táo trong đan điền liền luyện hóa thêm một phần linh lực.

Đây là gì thế này?

Ta có thể hấp thu linh lực của đối phương, rồi thông qua cây táo trong đan điền chuyển hóa thành linh lực của mình?

Sau đó, hắn thậm chí còn chủ động hứng chịu vài cú đấm của đối phương, tất nhiên là chọn những chỗ thịt dày để đối phương đánh.

Quả nhiên, mỗi khi đối phương ra đòn, linh lực và thể lực của Kim Tiểu Xuyên đều tăng lên.

Trời ạ, cây táo trong đan điền lại có tác dụng này! Vậy thì còn cần đánh nhau làm gì, cứ để người ta đánh mình là được rồi. Đánh mười năm như vậy, ta không phải trở thành thiên hạ đệ nhất cao thủ sao?

Nhưng tại sao khi ta đánh nhau với tên mập mập kia thì lại không có linh lực gia tăng?

Trong một thời gian ngắn, hắn không tìm ra được câu trả lời.

Vì vậy, chiến đấu tiếp theo, hắn đã có một thái độ hoàn toàn khác.

- Đến đây, đến đây mà đánh ta!

Dĩ nhiên, hắn cũng không hoàn toàn bị động phòng thủ, nếu không sẽ rất nguy hiểm. Hắn muốn trải qua chiến đấu nhiều hơn để rèn luyện bản thân.

Sau một nén nhang, tên tu sĩ Khai Mạch cảnh tam trọng kia đã kiệt sức. Chuyện ra sao?

Ban đầu, hắn tự tin mình có thể kết thúc trận chiến trong ba chiêu, nhưng đã qua mấy trăm chiêu mà đối phương vẫn còn rất khỏe.

Rõ ràng hắn đã đánh trúng đối phương rất nhiều lần, nhưng đối phương vẫn không sao cả, ngược lại chính hắn lại bị đánh đến bầm dập.

Ở một chiến trường khác, tình hình lại hoàn toàn trái ngược.

Sở Nhị Thập Tứ liên tục né tránh, đối phương rất khó đánh trúng hắn. Trong thời gian ngắn, không ai có thể đánh bại ai.

Cuộc chiến kéo dài nửa canh giờ, tu sĩ Khai Mạch cảnh tam trọng đã thở hồng hộc, hai cánh tay run rẩy, hai chân như muốn quỵ xuống. Hắn đã mất đi niềm tin.

Ngươi có từng gặp ai càng đánh càng khỏe không?

Đặc biệt là khi người đó có tu vi thấp hơn ngươi, tuổi tác nhỏ hơn ngươi, bị đánh liên tục mà vẫn cười toe toét, như thể đang cổ vũ ngươi tiếp tục đánh.

Hắn gặp rồi.

Hắn không muốn đánh nữa, hắn mệt muốn chết rồi. Hắn biết nếu tiếp tục như vậy, chỉ trong vòng một khắc nữa, hắn sẽ kiệt sức.

Không còn cách nào khác, tên tu sĩ kia rút ra một thanh trường kiếm. Nếu biết sớm như vậy, hắn đã dùng vũ khí từ lâu rồi.

Thấy đối phương rút kiếm, Kim Tiểu Xuyên hơi lo lắng. Bị đánh thì không sao, nhưng nếu bị đâm thì cây táo trong đan điền cũng khó mà cứu được.

Trong nhẫn của hắn cũng có rất nhiều kiếm, có kiếm của Tam sư thúc Phạm Chính, của Tiêu Thu Vũ sư thúc, của Nhậm Thúy Nhi sư cô, và cả kiếm của sư phụ.

Hắn rút ra một thanh trường kiếm, phát ra hồng quang nhàn nhạt.

Tên tu sĩ Khai Mạch cảnh tam trọng kia dùng trường kiếm kéo ra một đóa kiếm hoa, ở trong đóa kiếm hoa kia, trường kiếm đột nhiên đâm ra.

Kim Tiểu Xuyên không tu luyện kiếm chiêu, chỉ là theo bản năng dùng đốc kiếm trong tay cản lại, đồng thời, quyền trái toàn lực xông ra, toàn bộ thân thể ép qua phía đối phương.

- Xùy.

Trường kiếm của tên tu sĩ Khai Mạch cảnh tam trọng kia đâm vào vai trái Kim Tiểu Xuyên.

- Bành!

Quyền trái của Kim Tiểu Xuyên thì trực tiếp chui vào lồng ngực của đối phương, huyết châu văng khắp nơi.