Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Tu sĩ Khai Mạch cảnh tam trọng hai mắt trừng trừng, khóe miệng méo mó.
Hắn cúi đầu nhìn xuống bộ ngực mình. Máu tươi tuôn ra không ngừng từ lỗ thủng.
Sắp phải chết sao? Mới chỉ tiến vào dãy núi này có một ngày mà!
Kế hoạch giết người đoạt bảo, cảnh giới tăng lên, tất cả đều không xuất hiện, chính hắn cũng từng nghĩ sẽ chết trong tay một cái tu sĩ cấp cao.
Ai ngờ lại chết trong tay một kẻ vô luận là cảnh giới hay tuổi tác đều không bằng hắn. Thật không cam lòng!
Cơ thể hắn cứng đờ, ngã xuống. Đôi mắt trừng trừng nhìn lên bầu trời, chưa kịp nhắm lại.
Kim Tiểu Xuyên chứng kiến cảnh tượng đó, vẻ mặt không hề thay đổi. Còn hai người đang giao chiến với hắn thì trợn tròn mắt kinh ngạc.
Sở Bàn Tử không ngờ Tiểu Xuyên sư đệ lại có thể đánh chết đối thủ một cách dễ dàng như vậy. Còn bản thân hắn, lại cảm thấy hy vọng chiến thắng mong manh.
Tên tu sĩ Khai Mạch cảnh ngũ trọng còn lại cảm thấy lạnh lẽo trong lòng.
Biểu đẹ của hắn đã chết, chết trong tay một kẻ tu vi thấp hơn.
Hắn muốn rút lui.
Nhưng Kim Tiểu Xuyên không cho hắn cơ hội đó.
- Sở sư đệ, giữ chặt hắn lại, đừng để hắn chạy thoát!
Kim Tiểu Xuyên lao vào giao chiến.
Với sự hỗ trợ của Sở Bàn Tử, tên tu sĩ Khai Mạch cảnh ngũ trọng càng thêm khó khăn.
Khi tên tu sĩ Khai Mạch cảnh ngũ trọng đánh trúng Kim Tiểu Xuyên, Kim Tiểu Xuyên lại cảm thấy vui sướng.
Bởi vì công kích của đối phương không gây ra bất kỳ tổn thương thực sự nào cho hắn. Linh lực của đối thủ không kém Sở Bàn Tử bao nhiêu, hắn có thể hấp thụ nó.
Không chỉ vậy, khi bị đánh trúng, cây táo trong đan điền của hắn lại càng trở nên hưng phấn.
Linh lực tràn vào đan điền, được chuyển hóa thành lực lượng của hắn.
Cùng lúc đó, những quả táo trên cây bắt đầu chín đỏ.
Nhận thấy cơ hội này, Kim Tiểu Xuyên không bỏ lỡ, hắn lao vào giao chiến với đối thủ một cách điên cuồng.
Tên tu sĩ Khai Mạch cảnh ngũ trọng đành phải tập trung tấn công vào Kim Tiểu Xuyên.
Lúc này, Sở Bàn Tử cảm thấy vô cùng xúc động.
Kim Tiểu Xuyên sư đệ của ta! Ngươi thay ta chịu đựng biết bao nhiêu công kích. Từ nay về sau, ta, Sở Nhị Thập Tứ, nhất định sẽ chiếu cố Tiểu Xuyên sư đệ thật tốt.
Kim Tiểu Xuyên khiến tên tu sĩ Khai Mạch cảnh ngũ trọng triệt đệ sợ hãi. Hắn muốn trốn thoát, nhưng với tình hình hiện tại thì khó mà làm được.
Nếu có thể quay trở lại một canh giờ trước, khi Kim Tiểu Xuyên nói với hắn "Chỉ là đi ngang qua", hắn nhất định sẽ chắp tay tiễn khách, thậm chí còn đưa cho hắn vài viên linh thạch để hắn đi thật xa.
Như vậy thì biểu đệ hắn sẽ không chết, mà hắn cũng sẽ không lâm vào tình cảnh này.
Tên tu sĩ Khai Mạch cảnh ngũ trọng tìm mọi cách để thoát khỏi chiến trường, nhưng mỗi khi tìm được cơ hội, mập mạp chết bằm kia lại chặn đường.
Ngay sau đó, Kim Tiểu Xuyên lại ra đòn điên cuồng về phía hắn, mỗi cú đấm đều khiến hắn đau đớn.
Không thể không tiếp tục chống cự.
Trong quá trình chiến đấu, linh lực mạnh mẽ tràn vào cơ thể Kim Tiểu Xuyên, không ngừng thúc đẩy trái cây trong đan điền chín muồi.
Cuối cùng, trái cây đầu tiên chín và rơi xuống.
Ngay lập tức, cơ thể Kim Tiểu Xuyên phát ra một tiếng nổ vang.
Trên ẩn mạch địa đồ, một đạo bạch quang lóe lên, một đầu ẩn mạch trên cánh tay trái đột nhiên thông suốt.
Hắn cảm nhận rõ ràng lực lượng của mình tăng lên đáng kể, tốc độ ra đòn cũng nhanh hơn.
Hóa ra đây mới là cách chính xác để khai mở ẩn mạch. Hiểu ra điều này, Kim Tiểu Xuyên vô cùng mừng rỡ.
Không chỉ có hắn, mà cả tên tu sĩ Khai Mạch cảnh ngũ trọng kia cũng cảm nhận được sự thay đổi.
Tên thanh niên trước mắt này càng đánh càng mạnh! Hắn ta làm sao có thể là một người chưa khai mở ẩn mạch được?
Mỗi cú đấm của Kim Tiểu Xuyên đều như một chiếc búa tạ đập vào người hắn.
Hắn cảm thấy vô lực chống cự.
Ngay sau đó, quả trái cây thứ hai chín, một đạo bạch quang lóe lên trên cánh tay phải của Kim Tiểu Xuyên, một đầu ẩn mạch khác được khai thông.
Lực lượng của Kim Tiểu Xuyên lại tăng lên một bậc.
Chỉ trong vòng một phút.
Đầu ẩn mạch thứ ba, thứ tư, thứ năm và thứ sáu lần lượt được khai thông, xuất hiện ở chân trái, đùi phải, ngực và bụng.
Hóa ra việc khai thông ẩn mạch của ta lại cân bằng như vậy, mạnh hơn tên mập mạp kia nhiều.
Kim Tiểu Xuyên âm thầm đắc ý, tên mập mạp kia mất một tháng mới mở được ba đầu ẩn mạch, còn hắn chỉ trong vòng một canh giờ đã khai thông được sáu đầu.
Có lẽ đây vẫn chưa phải là kết thúc.
Tên tu sĩ Khai Mạch cảnh ngũ trọng đã hoàn toàn bất lực, bị Sở Bàn Tử chặn đường bên ngoài và Kim Tiểu Xuyên tấn công bên trong.
Có lẽ linh lực đã tích tụ trong cơ thể Kim Tiểu Xuyên từ trước đó bắt đầu phát huy tác dụng.
Tiếng nổ vang vọng bên trong cơ thể hắn.
Đầu ẩn mạch thứ bảy thông suốt, xuất hiện ở đùi phải.
Đẩu ẩn mạch thứ tám thông suốt, xuất hiện ở bắp chân trái.
Đầu ẩn mạch thứ chín thông suốt, xuất hiện ở cánh tay phải.
- Ha ha, thật không ngờ chỉ trong một ngày, ta đã đạt đến Khai Mạch cảnh nhất trọng đỉnh phong!
Kim Tiểu Xuyên cười ngạo nghễ.
Đúng lúc đó, quả táo thứ mười trên cây táo trong đan điền rơi xuống, phát ra tiếng nổ lớn hơn.
Khí tức trong cơ thể hắn bùng nổ dữ dội.
Đầu ẩn mạch thứ mười thông suốt hoàn toàn!
Kim Tiểu Xuyên chính thức bước vào cảnh giới Khai Mạch cảnh nhị trọng.
Lúc này, khi nhìn lại tên tu sĩ Khai Mạch cảnh ngũ trọng kia, hắn ta gần như ngất đi.
Cái gì gọi là công bằng? Cái gì gọi là lý lẽ? Ngươi vừa rồi còn như một con kiến, ngay cả cảnh giới còn chưa vào, vậy mà đánh mãi không yếu đi mà còn mạnh lên là sao?
Hơn nữa, ngươi còn đột phá lên Khai Mạch cảnh nhất trọng trong khi chiến đấu, ta cũng đã nhịn, nhưng ngươi lại đột phá thẳng lên Khai Mạch cảnh nhị trọng? Ngươi không sợ bạo thể mà chết sao?
Sự khuất nhục, sự bất cam lòng tràn ngập tâm trí của tên tu sĩ Khai Mạch cảnh ngũ trọng. Hắn nằm vật ra đất.
Một lát sau, Kim Tiểu Xuyên đấm một cú vào gáy hắn, phát ra tiếng xương gãy răng rắc.
Hắn ngã xuống, hai mắt nhắm chặt.
Hắn không muốn nhìn thấy thế giới bất công này nữa, một thế giới không có luật lệ.
Kim Tiểu Xuyên và Sở Nhị Thập Tứ đứng cạnh nhau.
Đây là lần đầu tiên hai người chiến đấu với nhau.
Đến lúc này, cả hai mới cảm nhận được sự mệt mỏi.
Kim Tiểu Xuyên xử lỷ vết thương trên vai một chút.
- Sở sư đệ, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây.
Kim Tiểu Xuyên cảm thấy nơi này không an toàn.
- Tốt, Tiểu Xuyên sư đệ.
Giết người lục soát thi thể là chuyện thường ngày ở tu hành giới.
Kim Tiểu Xuyên lột sạch nhẫn trữ vật của tên tu sĩ Khai Mạch cảnh ngũ trọng kia, bên trong có một trăm hai mươi viên linh thạch, mười hai tấm phù lục, hai thanh trường kiếm, cùng với một số quần áo và đồ ăn.
Điều hấp dẫn nhất là ba cuốn: "Truy Phong Bộ", "Nạp Khí Quyết" và "Thanh Phong Chưởng".
Hắn vứt bỏ những thứ vô dụng, còn lại thì cất vào nhẫn trữ vật của mình.
Sở Bàn Tử cũng từ trên người tên tu sĩ Khai Mạch cảnh tam trọng kia tìm được bốn mươi hai viên linh thạch, hai thanh trường kiếm, một thanh trường đao, cũng có quần áo đồ ăn.
Sách thì có bốn cuốn, trong đó cũng có một cuốn "Nạp Khí Quyết", một cuốn "Trường Thanh Kiếm Pháp" cùng hai cuốn khác.
Loại sách này Sở Bàn Tử đã từng thấy rất nhiều, ở lầu xanh nhà hắn hầu như phòng nào cũng có vài cuốn, chữ trên sách thì ít ỏi, còn hình minh họa thì vẽ rất sống động.
Bọn hắn quyết định cất giữ những chiến lợi phẩm này, đợi đến nơi an toàn rồi chia nhau.
Bọn hắn cũng không quên lấy hai cái thân phận lệnh bài từ thi thể của hai tên kia. Những thứ này có giá trị rất cao, có thể đổi được một số tiền lớn. Đồng thời, đây cũng là chứng minh để đạt được ban thưởng cuối cùng.
Xử lý xong hiện trường, Kim Tiểu Xuyên và Sở Bàn Tử nhanh chóng rời khỏi nơi này.