Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Ninh Kình Thương như nghĩ đến điều gì, ánh mắt loé lên một tia hàn quang: “Chuyện này vốn không còn cách nào khác. Thân phận của hắn quá mẫn cảm, đưa vào Thiên Hành thánh địa mới là lựa chọn an toàn nhất.”

Vụ ám sát nhắm vào tiểu nhi tử năm đó đầy điểm đáng ngờ, đến giờ vẫn chưa tra ra lai lịch của thích khách thần bí kia.

Chính như câu nói: minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, hắn đành cắn răng đưa con vào Thánh địa, ít nhất có thêm một tầng bảo hộ.

Thiên Nguyên đại lục được chia thành Đông Thổ, Nam Cương, Bắc Man, Trung Châu, Tây Mạc, mà Đại Nguỵ hoàng triều là đế quốc mạnh nhất Đông Thổ. Ngoài ra còn có sáu Thánh địa lớn, trong đó Thiên Hành thánh địa là đứng đầu trong sáu nơi ấy.

Từ mấy năm trước Ninh Vô Khuyết đã được đưa vào Thiên Hành thánh địa, nhờ tư chất yêu nghiệt vô song mà được chọn làm Thánh tử, là ứng cử viên hoàn mỹ nhất cho chức vị chưởng giáo đời kế tiếp.

“Bất luận là ai, cũng không thể cắt đứt tiền đồ huy hoàng của Ninh gia ta!”

“Khuyết nhi, tâm nguyện của phụ thân đành gửi gắm nơi ngươi!”

Trong mắt Ninh Kình Thương bừng lên một ngọn lửa đầy cuồng nhiệt và kỳ vọng, mong rằng tiểu nhi tử có thể thay hắn hoàn thành tâm nguyện, một ngày kia bước lên cảnh giới Chân Thần.

Còn về trưởng tử đã mất đi giá trị kia, cũng đã sớm trở thành tồn tại thừa thãi trong mắt hắn, có cũng được mà không cũng chẳng sao...

Vũ Châu thành.

Vũ Châu thành là một toà thành lớn trọng trấn phòng ngự yêu tộc Bắc Man.

Sau khi thay mới y phục, Ninh Bắc bước đi thong dong trên đại lộ.

Một thân trường bào đỏ thẫm xen đen, tóc dùng dải lụa đỏ phiêu dật buộc gọn, dung mạo tuấn mỹ, con ngươi sâu thẳm như bầu trời đêm mang theo một tia thần bí khó tả. Hễ có thiếu nữ nào lướt qua, chỉ cần đối diện một cái tim lập tức đập loạn, xuân tâm lay động.

Nghĩ đến Phệ Thần châu vừa trúng được, nội tâm Ninh Bắc không khỏi tràn đầy nghi hoặc.

Đây là một món pháp bảo hết sức đặc biệt!

Phẩm cấp chỉ là pháp khí sơ giai, so với Thanh Sương kiếm của muội muội thì còn kém một bậc!

Nhưng vì sao lại nói nó đặc biệt?

Là bởi vì nó có thể hấp thu huyết nhục sinh linh để không ngừng gia tăng uy lực, tiến hoá phẩm cấp!

Thậm chí có thể đạt đến cấp độ Thần khí!

Vì vậy, Ninh Bắc mới nói đây là một món pháp bảo đặc biệt, chỉ là cần tốn thời gian cùng tinh lực để bồi dưỡng mà thôi.

“Khó nhất là yêu cầu của nó quá cao, gà vịt trâu bò gì đó căn bản không có tác dụng, phàm nhân cũng vậy, huyết nhục chứa đầy tạp chất cho nó ăn cũng vô ích.”

“Phải là những sinh linh có nhục thân cường đại mới đạt được hiệu quả gấp bội!”

Ninh Bắc lẩm bẩm.

Nói đơn giản, đây là một món pháp bảo “kén ăn”!

Nhưng nếu nuôi dưỡng tốt thì đó chính là đại sát khí bên người hắn!

“Cách Vũ Châu thành về phía đông một ngàn dặm, có một nơi hiểm địa gọi là Âm Nãng sơn mạch, nghe nói nơi đó yêu thú hoành hành, con nào cũng huyết khí tràn trề nhục thân mạnh mẽ, chính là chất dinh dưỡng tốt nhất cho Phệ Thần châu!”

“Ta có thể đến đó thử xem!”

Có mục tiêu rồi, Ninh Bắc liền quay người, hướng về phía cổng thành gần nhất mà bước đi.

Đột nhiên.

Nhờ vào thính lực mẫn tuệ, Ninh Bắc nghe thấy gần đó truyền đến vài âm thanh quen thuộc:

“Vương thiếu, ngươi tha cho ta đi! Dạo này ta cũng đâu có đắc tội gì với ngươi mà!”

“Hôm nay coi như ngươi xui xẻo gặp phải ta, mau quỳ xuống dập đầu mấy cái cho chó của ta, bằng không thì ngươi sẽ biết tay!”

“Cái thằng mập chết tiệt, còn không nghe lời? Ngươi muốn ăn đòn à?!”

Ánh mắt Ninh Bắc khẽ động, mày chau lại, thân hình lập tức lướt đến nơi phát ra tiếng động.

Tại một con ngõ hơi rộng rãi, vài thân ảnh đang đứng tụ lại một chỗ.

Một thanh niên ăn mặc hoa lệ, dung mạo đanh đá, trong tay dắt theo một con chó dữ to bằng bê con, toàn thân cơ bắp cuồn cuộn, bên mép còn treo nụ cười nhạo báng.

Hai tên thuộc hạ đứng bên hung hăng đè chặt một gã mập mặc cẩm bào đỏ chói, thân hình tròn trịa. Gã mập lúc này vẻ mặt đầy bi phẫn, bị ép quỳ rạp dưới đất, trong lòng tràn ngập nhục nhã và bất cam.

Gã mập đó tên là Trang Đào, nhà mở tửu lâu, sản nghiệp tửu lâu ở Dự Châu thành gần như đều thuộc về gia tộc hắn.

Mà thanh niên dắt chó dữ kia tên là Vương Uy, thân thế không hề tầm thường.

Trong Vũ Châu thành, ngoại trừ Trấn Yêu vương phủ ra còn có một thế lực siêu cấp khác, là Vương gia.

Phụ thân của Vương Uy chính là Vũ Châu thành chủ nắm giữ đại quyền binh mã nơi này, tuy xét về địa vị thì không thể so với Trấn Yêu vương phủ nhưng cũng là trọng thần do triều đình đích thân bổ nhiệm.

Bề ngoài Vương gia là trợ lực đắc lực của Trấn Yêu vương phủ trong việc phòng ngự yêu tộc Bắc Man, nhưng ai có chút con mắt đều biết Vương gia thực chất là con cờ triều đình an bài để giám sát Trấn Yêu vương phủ.

Mà Vương Uy, thân là đại thiếu của Vương gia, tất nhiên địa vị cao quý.

Theo ký ức của Ninh Bắc, khi hắn còn sở hữu Thần cốt, đối phương luôn một mực kính cẩn với hắn, nịnh bợ không ngớt.

Cho đến khi hắn bị phế, đám lâu la tiểu đệ lần lượt bỏ đi, đặc biệt là Vương Uy, tên hạ lưu này chẳng những trở mặt mà còn thường xuyên chế giễu, sỉ nhục hắn không ngớt, hễ gặp là nhắm vào.

Còn Trang Đào lại là người duy nhất vẫn giữ nguyên lòng trung thành sau khi hắn thất thế, vẫn luôn kính trọng và phục tùng hắn. Cũng vì vậy mà thường xuyên bị Vương Uy dắt người đến ức hiếp sỉ nhục.