Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Oành!
Trên bề mặt viên châu, ánh sáng đỏ thẫm tỏa ra rực rỡ mang theo một luồng khí tức yêu dị và bất tường, tựa như một ngôi tai tinh giữa trời đêm.
Ngay trong khoảnh khắc đó, Phệ Thần châu từ thượng phẩm pháp khí chính thức tấn cấp thành trung phẩm Bảo khí!
Thấy vậy, trong lòng Ninh Bắc bất giác dâng lên một cảm giác, nếu hắn toàn lực ném ra Phệ Thần châu này, mười tên cường giả Lục cảnh của Quỷ thị kia hẳn là đều phải chết sạch!
Thậm chí dù gặp phải Thất cảnh, cũng có thể liều một trận!
Khặc khặc khặc, phen này đúng là vớ bẫm rồi, sảng khoái không nói nên lời!
Tu vi tăng mạnh khiến tâm tình Ninh Bắc vô cùng khoái trá, hắn cất lại Phệ Thần châu, quyết định tìm một nơi thích hợp để tiềm tu tĩnh dưỡng, sau đó tính toán bước kế tiếp.
Ba tháng sau.
Từ trong một hang động sâu kín, một cỗ linh lực hùng hậu đột nhiên tuôn trào, cuốn theo cuồng phong cát bụi ngập trời.
Một thanh niên tuấn mỹ khoan thai bước ra, hai tay chắp sau lưng, nơi khóe môi vẫn còn đọng nụ cười hài lòng.
Tu vi của hắn đã đột phá tới Lục cảnh!
Lục cảnh, tức là Ngự Không cảnh, đặc điểm rõ ràng nhất của tầng thứ này chính là khả năng phi hành tự do trên không trung!
“Cảm giác đột phá quả nhiên là sảng khoái. Chỉ tiếc điểm tích lũy đã gần cạn, sau này phải tiếp tục cày lại thôi.”
Ninh Bắc ngẩng đầu nhìn trời xanh, khẽ cảm khái.
Trong quãng thời gian ba tháng này, hắn không chỉ mua đủ loại cực phẩm đan dược, mà còn tu luyện thân pháp Hỗn Độn Lôi Ảnh bộ từ nhập môn đến tiểu thành, tốc độ thân pháp từ đó cũng tiến thêm một bậc. Điều này cũng khiến điểm tích lũy chỉ còn sót lại năm vạn đáng thương.
Nhưng Ninh Bắc cũng không mấy bận tâm.
Bởi với lối suy nghĩ đầy sáng tạo quái dị của hắn, kiếm lại mấy trăm vạn điểm tích lũy chẳng khác nào trở bàn tay.
“Hiện tại hãy để ta thử một chút, xem cái cảm giác phi hành trên trời cao là thế nào.”
Ninh Bắc hưng phấn, vận lực tung người “vút” một tiếng liền hóa thành một tia sáng, tựa như hỏa tiễn bắn vút lên không.
Giữa bầu trời cao vời vợi, thân hình Ninh Bắc tựa như một con đại bàng tung cánh, tự do bay lượn trong tầng không, cảm thụ từng luồng khí lưu phất phơ quanh người, trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác khoáng đạt vô biên.
Đây mới là tu sĩ chân chính!
Rất nhiều người tu hành suốt cả đời đều bị vây khốn ở Ngũ cảnh, khó lòng bước ra một bước mấu chốt để tiến vào Lục cảnh.
Chỉ có từ Lục cảnh trở lên, mới chân chính sở hữu những năng lực thần dị của người tu hành.
Lúc này.
Tâm tình Ninh Bắc vô cùng sảng khoái, hắn tự do bay lượn giữa tầng không, từ trên cao nhìn xuống sơn hà rộng lớn phía dưới.
Chợt, hắn nhìn thấy một đoàn người dài đang di chuyển men theo một con đường núi quanh co, xét theo số lượng và vật tư được vận chuyển, dường như là một thương đoàn.
Ninh Bắc vốn định bay qua luôn trên đỉnh đầu bọn họ, nhưng ánh mắt bỗng nhiên quét đến một bóng dáng thướt tha vô cùng quen thuộc.
“Là nàng?”
Trên con đường núi, một thương đoàn khoảng ba trăm người đang tiến bước, xe ngựa lăn bánh rầm rập, bụi cát tung bay mù mịt.
Đám hộ vệ đi theo đều đeo trường đao bên hông, huyết khí hừng hực, ánh mắt sắc bén không ngừng đảo quanh.
Đây chính là một thương đoàn chuyên vận chuyển vật tư!
Hội trưởng của thương đoàn tên là Phùng Viễn Sơn, là một thương nhân giàu có với thực lực hùng hậu, năm xưa từng xuất ngũ, nhờ buôn bán vật tư mà phát tài phát lộc, lần này muốn mạo hiểm một phen, làm một vụ thật lớn.
Thân hình cao lớn, y phục hoa lệ, khí chất phú quý bức người, hắn cưỡi trên một con ngựa oai phong lẫm liệt, vó ngựa như thuỷ tinh mã não, lấp lánh hào quang lóa mắt, vô cùng nổi bật.
Phùng Viễn Sơn nhìn thì có vẻ trấn định như lão hồ ly, nhưng ánh mắt lại không ngừng liếc nhìn về phía bóng dáng mảnh mai bên cạnh.
Đó là một nữ tử mặc váy hồng, dung mạo thanh thuần có chút trẻ con, làn da trắng như tuyết, thoạt nhìn vô cùng đáng yêu, như một bé con mới lớn khiến người sinh lòng thương cảm.
Song, hoàn toàn trái ngược là thân hình nàng lại phồn thực dị thường, do đó khi cưỡi ngựa, mỗi lần xóc nảy lại có phần kịch liệt
Nàng chính là Tiểu Ngọc, từng làm tỳ nữ ở Trấn Yêu vương phủ. Sau này vô cớ bị cuốn vào âm mưu hãm hại Thế tử Ninh Bắc, khiến cho phu nhân Thẩm Vân Tịch chán ghét, nên đã bị trục xuất ra ngoài.
Hiện nay, Tiểu Ngọc đang trên đường trở về quê, để chăm sóc phụ thân tàn tật và muội muội còn nhỏ.
Nói đến phụ thân của nàng, năm xưa là một người đầy nhiệt huyết. Khi yêu tộc xâm lấn biên giới Đại Ngụy, hắn không chút do dự gia nhập quân đội, ra tiền tuyến chém giết yêu tộc. Không ngờ trong một trận chiến với yêu tộc phương Bắc, hắn bị thương nặng, mất một chân. Tuy cứu sống được mạng, nhưng từ đó về sau chẳng khác gì phế nhân.
Dù là vậy, phụ thân vẫn luôn lạc quan, chưa từng hối hận. Vốn tưởng tiền trợ cấp của triều đình đủ để cả nhà sống yên ổn mười mấy năm, nào ngờ trời cao không mắt, mẫu thân Tiểu Ngọc mắc bệnh hiểm nghèo. Phụ thân không cam lòng, bôn ba khắp nơi tìm thầy chữa trị, cuối cùng tiêu sạch cả tiền trợ cấp mà vẫn không thể cứu được thê tử. Thê tử đau đớn rời đi, để lại hắn và hai nữ nhi.
Khi ấy, gia cảnh nghèo đến độ cơm chẳng đủ ăn, phụ thân Tiểu Ngọc bất đắc dĩ nhờ cậy chiến hữu, giới thiệu người con gái lớn là nàng vào Trấn Yêu vương phủ làm tỳ nữ.
Mười năm qua, Tiểu Ngọc dâng trà rót nước, làm đủ mọi việc hầu hạ, nhưng chưa từng oán than một lời. Ngược lại, nàng còn cảm thấy vui mừng, bởi cuối cùng cũng có thể gánh vác một phần trách nhiệm, giảm nhẹ gánh nặng cho gia đình.