Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Giờ khắc này, nghĩ đến phụ thân hành động bất tiện và muội muội nhỏ tuổi ở quê nhà, lòng nàng nóng như lửa đốt, chỉ mong sớm ngày về đến nhà.
“Khụ khụ!”
Một tiếng ho khan vang lên, cắt đứt mạch suy nghĩ của nàng.
Tiểu Ngọc hoảng hốt nhìn về phía người trung niên bên cạnh, dè dặt hỏi: “Phùng thúc, ngươi không sao chứ?”
Đối với vị trung niên này, trong lòng nàng có chút phức tạp.
Lí do mà nàng có thể đi cùng thương đoàn lần này, là bởi đối phương là chiến hữu cũ của phụ thân nàng, từng vào sinh ra tử với nhau.
Quê nhà nàng ở Bàn Thạch thành, cách Vũ Châu thành quá xa. Một mình nàng lại là nữ tử yếu đuối, lo sợ dọc đường xảy ra chuyện bất trắc, nên đành chủ động tìm đến vị Phùng thúc này, người mà nàng chưa từng gặp mặt trước đó.
May mắn thay đối phương nể tình cũ, hơn nữa thương đoàn lần này cũng có lộ trình ngang qua Bàn Thạch thành nên thuận tiện đưa nàng theo.
Chỉ là, Tiểu Ngọc cảm thấy hơi khó chịu, bởi ánh mắt của vị Phùng thúc này nhìn nàng có gì đó không ổn, như thể muốn chiếm lấy nàng làm của riêng.
Nhìn thiếu nữ thanh thuần khả ái trước mặt, Phùng Viễn Sơn cố nén lửa nóng trong lòng, miễn cưỡng nở một nụ cười hòa nhã, nói:
“Tiểu Ngọc, còn tám trăm dặm nữa là tới Bàn Thạch thành, thay ta gửi lời thăm hỏi đến phụ thân ngươi nhé.”
Tiểu Ngọc gật đầu: “Vâng, Phùng thúc, ta sẽ chuyển lời đến người.”
Sau đó lại lễ phép bổ sung một câu: “Đa tạ thúc.”
“Hầy, khách sáo gì chứ. Ta và phụ thân ngươi khi còn ở quân doanh từng mặc chung một cái quần. Năm xưa chính phụ thân ngươi kéo ta ra từ đống xác chết, chỉ tiếc là về sau, ai…” Ánh mắt Phùng Viễn Sơn lộ vẻ hoài niệm, than thở nói.
Tiểu Ngọc nghe vậy, ánh mắt trầm xuống, cúi thấp đầu.
Nhưng Phùng Viễn Sơn lại như nhớ tới điều gì, chợt đổi giọng nói: “Tiểu Ngọc, Phùng thúc ngươi tuy lớn tuổi, nhưng thân thể vẫn còn sung mãn, phương diện kia cũng không thua gì đám tiểu tử trẻ tuổi. Quan trọng nhất là, nhà ta tiền bạc chất đống, hoàn toàn không thiếu thốn gì cả. Nếu ngươi chịu theo ta thì cuộc sống sau này nhất định sẽ tốt đẹp hơn nhiều, thế nào?”
Trên đoạn đường này, Phùng Viễn Sơn đã thèm khát nữ nhi của bạn cũ từ lâu, càng nhìn càng thấy ưng ý, lòng như mèo cào.
Đặc biệt là thân hình này, biết kiếm đâu ra đây!
Hiện giờ, hắn đã không nhịn nổi nữa, trực tiếp bộc lộ ý đồ của mình.
“Á!”
Tiểu Ngọc thiếu chút nữa tưởng mình nghe nhầm, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức đỏ bừng như tẩm máu, ấp úng nói: “Phùng thúc, ngươi… ngươi đừng nói giỡn… Chúng ta cách nhau một thế hệ mà…”
Phùng Viễn Sơn lại cảm thấy có hi vọng, cố ý nghiêm mặt nói: “Ngươi cho là Phùng thúc đang nói giỡn sao? Với bản lĩnh của Phùng thúc, chẳng lẽ không thể theo đuổi ngươi sao? Chẳng lẽ thích nữ tử mười tám tuổi là có tội sao?”
“Ngươi phải biết rằng, nam nhân vĩnh viễn đều yêu thích nữ tử mười tám tuổi, đó mới gọi là vĩnh viễn một lòng!”
Nghe đến đây, Tiểu Ngọc đỏ mặt tía tai, nghẹn lời không biết nên nói thế nào: “Nhưng… người là bằng hữu thân thiết của phụ thân ta, sao lại có thể nảy sinh tâm tư như vậy với ta được?”
Phùng Viễn Sơn lại vẻ mặt nghiêm trang, đường đường chính khí nói: “Cổ nhân có câu, ‘phù sa chẳng chảy ruộng ngoài’, phụ thân ngươi từng cứu mạng ta một lần, nay ta bỏ ra số bạc lớn cầu hôn nữ nhi của ân nhân, gọi hắn một tiếng ‘nhạc phụ đại nhân’, chẳng lẽ hắn còn chịu thiệt thòi? Huống hồ, chuyện này còn gọi là ‘thân lại càng thêm thân’ nữa đấy!”
Rõ ràng, hắn có một bộ lý lẽ riêng của bản thân.
Tiểu Ngọc giận đến suýt khóc, trong lòng chỉ muốn thét lên: Đây là lý lẽ kiểu gì vậy trời?
Những hộ vệ theo hầu xung quanh ai nấy sắc mặt cổ quái, không hẹn mà cùng liếc nhìn Phùng Viễn Sơn bằng ánh mắt khinh thường.
Mẹ nó… thật muốn chém chết tên vô liêm sỉ nhà ngươi!
“Phùng thúc, ta…”
“Được rồi được rồi, Phùng thúc cũng chỉ nói đùa thôi mà. Hiện giờ ngươi đừng vội từ chối, cứ suy nghĩ kỹ càng một chút, nếu thật sự không đồng ý, Phùng thúc cũng sẽ không ép buộc.”
Phùng Viễn Sơn cười ha hả, tỏ vẻ hào sảng.
Hắn đích thực là có dã tâm với nàng, là một kẻ háo sắc chính hiệu, nhưng phải nói rằng hắn là một tên háo sắc có nguyên tắc, có giới hạn.
Nếu Tiểu Ngọc thực lòng không đồng ý, hắn cũng sẽ không cưỡng cầu. Dù sao, nếu năm xưa phụ thân nàng không liều chết cứu hắn từ đống xác chết thì đã chẳng có ngày hôm nay.
Ngay khi Phùng Viễn Sơn còn đang cân nhắc xem nên tiếp tục thuyết phục Tiểu Ngọc ra sao, thì bỗng dưng bốn phía vang lên tiếng huyên náo ồn ã:
“Huynh đệ! Lần này là con dê béo to đùng! Đủ để chúng ta sống tiêu dao mấy năm trời!”
“Xông lên cho ta! Kẻ nào dám phản kháng, giết không tha!”
Chớp mắt, hai bên sườn đường núi chợt xuất hiện một nhóm sơn tặc, khí thế hung hãn.
Bọn chúng tay cầm đủ loại binh khí, ánh mắt sáng rực như sói đói trông thấy con mồi, gào rú xông thẳng về phía đoàn xe.
“Có địch tập kích!”
Thấy tình thế không ổn, vị hộ vệ trưởng tu vi cao nhất trong đoàn, rút đao ra, vừa hô to vừa quát lớn.
Một nhóm hộ vệ nhanh chóng rút binh khí, nghênh chiến với lũ sơn tặc đang ùn ùn kéo đến.
Tràng cảnh tức thì rơi vào hỗn loạn!
“Đáng chết! Con đường này sao lại đột nhiên xuất hiện nhiều sơn tặc như vậy? Bao nhiêu năm nay ta chưa từng nghe nói qua chuyện này!” Sắc mặt Phùng Viễn Sơn trở nên cực kỳ khó coi, tay ghì chặt dây cương cố gắng ổn định con ngựa đang hoảng loạn.
Hắn vốn dĩ cẩn trọng, lí do chọn con đường này là vì xưa nay vẫn yên ổn, chưa từng nghe có tặc khấu tụ họp.