Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Vừa nói, Phùng Viễn Sơn vừa không ngừng quỳ xuống dập đầu, dáng vẻ khiêm hạ đến tột cùng.
Hắn thật sự không đành lòng nhìn nữ nhi của cố chiến hữu bị làm nhục như vậy, vì thế mới cố vùng vẫy một phen, mong rằng đối phương có thể động lòng trắc ẩn.
Toàn trường lặng ngắt như tờ.
Đám cướp cũng mang những vẻ mặt khác nhau.
“Phùng thúc…” Tiểu Ngọc viền mắt đỏ hoe, nghẹn ngào cất tiếng.
Tuy trước đó đối phương từng khiến nàng có ấn tượng không tốt, nhưng hiện tại lại dám đứng ra vì nàng mà cầu tình, đã đủ khiến nàng cảm kích và kính trọng trong lòng.
Tên đầu trọc đứng sững tại chỗ, không ngờ đối phương lại thốt ra những lời như vậy.
Một lát sau, khóe miệng hắn nhếch lên, lộ ra hàm răng trắng nhởn, nụ cười khiến người nhìn cũng phải lạnh sống lưng.
“Vậy à? Thế thì ta càng phải chơi đùa cho thật đã mới được.”
“Cái gì cơ?!”
Thân thể Phùng Viễn Sơn run lên, hắn ngẩng đầu, trên gương mặt đầy vẻ kinh ngạc, khó tin nhìn chằm chằm vào tên nam tử đầu trọc kia.
Hắn không ngờ lại nhận được một câu trả lời như thế!
gã đầu trọc cười nhạt, khinh bỉ nói: “Ngu xuẩn, ngươi tưởng ta sẽ để tâm đến chuyện đó sao? Cùng lắm chỉ khiến ta lúc ấy càng ra tay mạnh hơn mà thôi! Ha ha ha ha”
Đám thuộc hạ sau vài giây im lặng cũng đồng loạt phá lên cười ha hả.
Khung cảnh lúc này chẳng khác nào quỷ dữ hoành hành, hỗn loạn tột cùng.
Gương mặt Phùng Viễn Sơn giật giật, cơ thịt co rút, trong lòng chìm xuống đáy cốc.
Hắn vẫn đánh giá quá cao giới hạn của đám ác đồ này, quả thực còn không bằng cầm thú!
Toàn thân Tiểu Ngọc mềm nhũn, nàng bất lực ngã ngồi dưới đất, cúi đầu nức nở khóc, hai hàng lệ tuyệt vọng lặng lẽ lăn xuống.
Từ nhỏ nàng đã chịu ảnh hưởng từ phụ thân, nàng luôn là một nữ hài tử kiên cường. Thế nhưng chuyện xảy ra lúc này đã hoàn toàn đánh sụp tâm trí nàng. Giờ phút này, nàng đã không còn chút hy vọng nào, chỉ mong chết quách cho xong…
Đúng lúc ấy, một thanh âm mang theo vẻ bất mãn từ trên không truyền đến, rõ ràng rơi vào tai từng người một.
“Ê này, tiếng cười của các ngươi... ồn ào đến mức quấy rầy ta rồi đấy.”
Tiếng cười lập tức tắt ngấm.
Đám cường đạo trừng to mắt, theo phản xạ ngẩng đầu nhìn lên, đồng tử lập tức co rút kịch liệt.
Chỉ thấy một thiếu niên tuấn tú, mình khoác trường bào đỏ sậm, hai tay khoanh trước ngực, lơ lửng giữa không trung, ánh mắt mang theo ý cười khinh bạc nhìn xuống bọn chúng.
“Mẹ ơi, hắn biết bay kìa!”
“Chẳng lẽ đây chính là cường giả Ngự Không cảnh trong truyền thuyết?”
“Trời, đây mới là đại lão chân chính!”
Cả bọn cướp đều bị dọa cho chết khiếp.
Đối với những tên tiểu lâu la như bọn chúng, Mệnh Đài cảnh đã là tồn tại để ngước nhìn, là ngưỡng cửa cao nhất mà chúng từng mơ ước chạm đến.
Mà nay, một vị cường giả Ngự Không cảnh lại xuất hiện ngay trước mặt, hỏi sao bọn chúng không kinh hoàng cho được?
Dù gì, Lục cảnh cũng thuộc một tầng thứ hoàn toàn khác biệt!
Sắc mặt gã đầu trọc đại biến, khí thế ngang tàng vừa rồi tan thành mây khói, thay vào đó là sự sợ hãi, hắn miễn cưỡng lấy dũng khí, cúi người nói:
“Tiền bối, chúng ta hoàn toàn không có ý quấy rầy, mong người lượng thứ!”
Trong đám người, kinh ngạc nhất chẳng ai khác ngoài Tiểu Ngọc.
Nhìn thiếu niên kia, người vừa quen thuộc lại vừa xa lạ ấy, nàng suýt nữa tưởng mình hoa mắt.
Đây chẳng phải là Thế tử điện hạ sao?
Sao người lại một mình đến nơi này? Hơn nữa còn biết bay?!
Tiểu Ngọc chưa từng tiếp xúc với tu hành, đối với đạo tu chỉ hiểu lơ mơ, nhưng nhìn vẻ mặt sợ hãi của gã đầu trọc, thì Thế tử điện hạ dường như rất rất lợi hại!
Thính lực của Ninh Bắc vốn dĩ cực kỳ nhạy bén, đoạn đối thoại vừa rồi phía dưới hắn nghe rõ rành rọt.
Trong ký ức của hắn, Tiểu Ngọc từ nhỏ đã vào vương phủ làm tỳ nữ, dù tuổi nhỏ hơn hắn, nhưng lại luôn chăm sóc từng miếng ăn giấc ngủ cho hắn như một tỷ tỷ thân thiết dịu dàng.
Cho nên, ấn tượng của Ninh Bắc về nàng vốn rất tốt.
Ban đầu còn tưởng nàng đã bị bãi chức về quê rồi, không ngờ lại gặp phải chuyện như thế này tại đây.
Đã trùng hợp gặp lại, dù là tình hay lý, hắn cũng không thể làm ngơ. Nhân tiện cũng thu thập mấy tên đạo tặc này để kiếm điểm thưởng.
“Chỉ một câu xin lỗi là muốn xí xóa mọi chuyện? Ngươi thấy có thể à?” Giọng Ninh Bắc dần lạnh lẽo, ánh mắt ẩn hiện sát khí.
“Chuyện này…”
Gương mặt gã đầu trọc tối sầm lại, trong lòng thầm mắng xui xẻo vô cùng.
Mẹ kiếp, chỉ vì tiếng cười hơi lớn một chút mà cũng kiếm chuyện với bọn ta sao? Cái thế đạo này còn có vương pháp gì nữa không!
[Đinh! Phát hiện hành vi của ký chủ khiến ngay cả ác nhân cầm thú cũng phải cảm thấy quá đáng, thưởng ngay 10.000 điểm tích lũy!]
Nghe đến đây, khóe môi Ninh Bắc khẽ nhếch, lộ ra một nụ cười đầy ẩn ý.
“Tiền bối, người xem như vậy được chăng, ta xin dâng hết toàn bộ hàng hóa cướp được từ thương đoàn này lên cho người, bọn ta lập tức rút lui, không dám quấy rầy nhã hứng của người nữa, thế nào ạ?”
Gã đầu trọc nở nụ cười nịnh nọt, gượng gạo nói.
Một con dê béo như vậy lại phải hai tay dâng ra, trong lòng hắn chẳng khác nào đang rỉ máu!
Ninh Bắc khinh thường đáp: “Ngươi nghĩ ta cần mấy thứ ấy sao?”
Dứt lời, hắn phất tay áo một cái, vô số ám khí mang sắc máu đỏ sậm như hoa lê nhỏ sương bay vút ra, chuẩn xác ghim vào thân thể đám thuộc hạ của gã đầu trọc.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi.
Tiếng kêu thảm thiết vang lên không dứt.
Thân thể đám tiểu lâu la bị đâm thủng đầy thương tích, lần lượt ngã xuống vũng máu, trong ánh mắt còn lộ ra vài phần mờ mịt, dường như đến chết cũng chưa hiểu mình rốt cuộc đã chết như thế nào!