Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Gió núi rít gào thổi qua, mùi máu tanh nồng nặc lan tràn trong không khí.
Mọi người trong thương đoàn trợn mắt há mồm.
“Ực!”
Gã đại hán đầu trọc khó nhọc nuốt ngụm nước bọt, suýt nữa không cầm nổi binh khí trong tay. Bao nhiêu tiểu đệ mà hắn khổ công thu nhận vậy mà bị giết sạch trong chớp mắt!
“Được cứu rồi!”
Thấy tình hình trước mắt, trong lòng Phùng Viễn Sơn kích động vô cùng, cảm giác như mây đen tan biến, ánh sáng rạng rỡ bừng lên.
“Tiền bối, tiểu nhân thật sự không có ý mạo phạm, nay người cũng đã giết đủ cơn giận cũng nên nguôi rồi, xin hãy đại lượng mà tha cho tiểu nhân một mạng!”
Gã đầu trọc bị nỗi sợ tử vong ép tới mức phải quỳ xuống cầu xin thảm thiết.
Thời buổi này cường giả quả thực là không nói đạo lý chút nào!
Chỉ vì tiếng cười quá lớn quấy nhiễu đến người ta mà lập tức đại khai sát giới?
So với kẻ tính tình cuồng loạn thế này, gã đầu trọc bỗng thấy bao năm theo ma đạo của mình đúng là công dã tràng.
[Đinh! Phát hiện hành vi của ký chủ tàn nhẫn đến mức ngay cả tu sĩ ma đạo cũng phải run sợ, thưởng một 100.000 điểm tích lũy!]
“Được thôi, vậy ngươi tự chặt một tay đi.”
Ninh Bắc nói với vẻ thú vị.
Tự chặt một tay?
Gã đầu trọc rùng mình một cái, nhưng nghĩ đến tình thế trước mắt, vì giữ mạng sống cũng đành phải chấp nhận. Dẫu sao mất một cánh tay vẫn còn hơn mất mạng.
Nghĩ đến đây, hắn nghiến chặt răng giơ cự kiếm lên, dứt khoát chém phăng cánh tay trái của mình. Nơi vết thương máu phun như suối.
“A!”
Gã đầu trọc cố gắng chịu đựng cơn đau, trên mặt gượng gạo nặn ra một nụ cười: “Tiền bối, giờ người đã hài lòng rồi chứ? Tiểu nhân xin cáo lui.”
Dứt lời liền quay người bỏ đi.
Chuyện vừa rồi hắn chỉ có thể cắn răng nuốt xuống, ai bảo hắn xui xẻo mà gặp phải người như vậy?
Qua bài học đẫm máu này, sau này ra ngoài hắn tuyệt không dám cười lớn nữa, chỉ sợ lại chọc phải một kẻ lòng dạ hẹp hòi như hôm nay!
“Khoan đã!”
Một tiếng quát đầy bất mãn gọi giật hắn lại.
Tim gã đầu trọc giật thót, vội xoay người lại vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ: “Tiền bối, chẳng phải ngài đã nói chỉ cần ta tự chặt một tay là tha cho ta sao? Chẳng lẽ lời ngài nói không đáng tin?”
Ninh Bắc hừ lạnh:
“Bổn tọa nói lời đương nhiên giữ lời, nhưng ta có từng bảo là chặt tay trái thì được tha sao? Điều ta muốn là ngươi chặt tay phải!”
“Cái gì?!”
Gã đầu trọc lập tức sụp đổ.
Hắn trừng mắt phẫn uất nhìn thiếu niên tuấn mỹ trước mặt, hàm răng nghiến chặt phát ra âm thanh ken két.
Mẹ kiếp, sao ngươi không nói sớm?!
Ta đã tự chặt tay trái rồi mà ngươi còn bắt ta chặt luôn tay phải?
Vậy chẳng phải biến ta thành kẻ cụt cả hai tay? Dù có giữ được mạng sau này còn tu luyện hay cầm kiếm gì nữa chứ?
[Đinh! Phát hiện tâm lý đối phương đã sụp đổ, bị thủ đoạn của ký chủ giày vò đến muốn khóc không ra nước mắt, thưởng 300.000 điểm tích lũy!]
Lại một đợt điểm tích lũy dồn dập đổ về, Ninh Bắc lộ ra nụ cười đầy hài lòng.
“Ngươi tự chặt thêm một tay nữa là ta cam đoan để ngươi rời đi. Thật đấy, hãy tin ta.”
Lúc nói những lời ấy, vẻ mặt Ninh Bắc cực kỳ chân thành.
Trải qua bài học trước đó gã đầu trọc hoàn toàn không còn tin vào những lời dối trá nữa, hắn cho rằng Ninh Bắc chỉ là đang nghĩ đủ mọi cách để giết chết hắn!
Ban đầu cho hắn hy vọng sống rồi lại lập tức dập tắt.
Quả thực chẳng khác nào một tên ác ma!
“Đúng là ép người quá đáng, lão tử liều mạng với ngươi!”
Gã đầu trọc biết mình đã đến đường cùng, dứt khoát vung cự kiếm chém mạnh về phía trước, bởi vì đang đối mặt với cái chết, tiềm năng trong cơ thể hắn lập tức bộc phát.
Kiếm phong cuồn cuộn như gió lốc cuốn lên bụi đất mù mịt.
Khi cự kiếm sắp rơi xuống trước mặt Ninh Bắc, trong lòng gã đầu trọc lại nhen lên một tia hy vọng.
Có lẽ hắn có thể phản sát!
Phải biết rằng sự khác biệt lớn nhất giữa Lục cảnh và Ngũ cảnh chính là cường giả Lục cảnh có thể tự do bay lượn, sở hữu không gian phát huy vô cùng lớn.
Cho nên, trong tình thế đối phương không thể né tránh, gã đầu trọc vẫn rất tin tưởng vào uy lực của kiếm chiêu này.
Đáng tiếc, Ninh Bắc nhanh chóng dùng sự thật để nói cho hắn biết rằng cái gọi là phản sát, chẳng qua chỉ là một ảo giác!
Hắn duỗi tay khẽ búng một ngón.
Một luồng lực đạo cuồn cuộn lập tức bạo phát, ầm ầm đánh tới.
Phụt!
Cự kiếm liền lập tức rắc một tiếng, vỡ vụn thành từng mảnh.
“A!”
Gã đầu trọc như bị pháo bắn trúng, thân hình cao lớn bay ngược ra sau đâm sầm vào mấy cỗ xe ngựa, sau đó rơi bịch xuống đất, lồng ngực lõm sâu từng tấc, máu tươi tuôn xối xả.
Kẻ từng được xưng là Cự Kiếm cuồng ma nổi danh tàn bạo một thời cứ thế mà toi mạng!
Tĩnh lặng.
Tĩnh lặng như chết!
Lũ sơn tặc ban đầu vốn đã bị giết sạch vốn là chuyện đáng để Phùng Viễn Sơn và mọi người vui mừng. Nhưng giờ đây, trước mặt họ lại có một tồn tại còn đáng sợ hơn cả sơn tặc khiến bọn họ không dám phát ra lấy một tiếng động, chỉ sợ kinh động tới vị cường giả Lục cảnh đang đứng nơi đó rồi bị giết như đám sơn tặc kia!
Dù sao thì đám sơn tặc cũng vì cười quá to, làm phiền đến vị cường giả Lục cảnh đang vô tình ngang qua nên mới bị chém giết dễ như trở bàn tay!
So với loại tồn tại cao cao tại thượng như thế, bọn họ chẳng khác gì con kiến!
Lúc này.
Bầu không khí tràn đầy sự căng thẳng và áp lực.
Tất cả người trong thương đoàn đều nín thở không dám thở mạnh, ánh mắt kinh hãi nhìn về phía thiếu niên anh tuấn kia.
Ánh mắt Ninh Bắc dừng lại trên người Tiểu Ngọc, thấy nàng ngây người đứng tại chỗ, hắn nhíu mày nói: