Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
“Phải đó! Con gái nhà hàng xóm sát vách nhà ta chỉ là ra ngoài mua chút son phấn thôi cũng bặt vô âm tín. Báo quan cũng vô dụng, hoàn toàn không tìm thấy người. Nếu không có quỷ quái tác oai tác quái, ai mà tin cho nổi!”
Bước đi trên phố, với tu vi Lục cảnh, thính lực của Ninh Bắc vô cùng nhạy bén, những lời thì thầm bàn tán của dân chúng xung quanh đều lọt vào tai hắn không sót một chữ.
Hắn nhíu mày, thầm nghĩ: “Tòa thành này chẳng lẽ lại có yêu ma quấy nhiễu?”
Theo trí nhớ của hắn, trên đời này ngoài Yêu tộc còn có một loại tồn tại khiến người người nghe đến đều biến sắc, tà ma, hay còn được gọi là quỷ.
Tuy nhiên loại tà ma này thường do oán khí cực lớn của người chết gặp những thời khắc đặc thù mới có thể sinh ra. Đối với thường nhân thì quả thực có sức uy hiếp, nhưng đối với người tu hành lại chẳng đáng là gì.
Bởi lẽ những kẻ có thể thật sự gây họa cho thiên hạ như Quỷ vương là vô cùng hiếm hoi. Trong tình huống bình thường, tà ma đều có thể trấn áp được. Điều duy nhất khiến người ta đau đầu chính là loại này luôn xuất quỷ nhập thần, khó lòng nắm bắt được thời điểm xuất hiện, muốn diệt trừ tận gốc thì cần có sự kiên nhẫn nhất định.
Ninh Bắc không khỏi ngạc nhiên, không ngờ tại Bàn Thạch thành lại xảy ra chuyện tà ma làm loạn, chẳng lẽ đám tu hành ở đây chỉ biết ăn cơm chay đợi chết?
“Thế tử điện hạ, người sao vậy?” Tiểu Ngọc nhận ra nét mặt thiếu niên bên cạnh khẽ biến đổi, dè dặt hỏi.
“Không có gì. À, từ nay về sau cứ gọi ta là công tử là được, ta không muốn nghe cái danh xưng ‘Thế tử điện hạ’ nữa.”
Ninh Bắc trầm giọng đáp.
Hiện tại hắn đã chính thức đoạn tuyệt với song thân, điều này đồng nghĩa với việc dứt khoát rời xa cái gia đình nguyên sinh khiến hắn ngạt thở ấy, cắt đứt mọi xiềng xích của quá khứ. Cái gọi là “Thế tử điện hạ” chỉ là thân phận và danh hiệu trong dĩ vãng. Nay, hắn không còn cần đến những thứ phù phiếm đó để tô vẽ bản thân!
“Dạ, công tử.”
Tiểu Ngọc khẽ giật mình, thầm nghĩ: “Công tử bây giờ thật sự đã khác xưa rồi, chẳng lẽ lần này rời nhà là vì trở mặt với vương gia và vương phi sao?”
Nàng khẽ lắc đầu, không nghĩ thêm nữa. Đưa mắt nhìn dọc theo con phố, dòng người tấp nập, hàng quán san sát, khung cảnh dần dần trùng khớp với những ký ức mơ hồ thuở nhỏ, một cảm giác quen thuộc đã lâu không gặp bỗng trào dâng trong lòng.
Dẫu rằng đã hơn mười năm trôi qua, nơi đây ít nhiều có đôi chút thay đổi nhưng vẫn không khác biệt là bao so với trong ký ức.
“Ơ, đó chẳng phải là bánh đường mà hồi nhỏ ta thích ăn nhất sao!” Đôi mắt Tiểu Ngọc bỗng sáng rỡ, bất ngờ chạy về phía một quầy hàng nhỏ.
“Lão bản, cho ta hai cái.”
“Được ngay, cô nương cầm lấy.”
Chủ quầy lấy ra hai chiếc bánh nướng nhỏ nhắn thơm lừng, cẩn thận bọc bằng giấy dầu rồi đưa cho Tiểu Ngọc. Nàng thanh toán xong thì vui vẻ nhận lấy.
Ngửi thấy mùi vị quen thuộc, Tiểu Ngọc không kìm được liền cắn một miếng, trên gương mặt lập tức hiện lên vẻ thỏa mãn.
Sau đó, nàng đưa chiếc bánh còn lại cho Ninh Bắc vừa đi tới, giọng có phần do dự: “Công tử, người có muốn ăn không? Tiểu Ngọc còn một cái nữa…”
Ninh Bắc không khách sáo, đón lấy chiếc bánh bọc giấy dầu, đưa lên miệng cắn một miếng. Vị ngọt thanh lan tỏa khắp khoang miệng, vừa giòn vừa mềm ngon không sao tả xiết.
Hắn khẽ gật đầu khen ngợi: “Ừm, không tệ.”
Thấy vậy, Tiểu Ngọc trong lòng mừng rỡ. Ban đầu nàng còn lo vị Thế tử xuất thân vương phủ cao quý này sẽ chê món ăn dân dã của thường dân, ai ngờ lại ăn ngon lành đến vậy.
Sau đó, hai người vừa tản bộ trên con phố sầm uất, nam tuấn tú tiêu sái, nữ thanh lệ thoát tục, nổi bật giữa đám đông không ngừng thu hút ánh mắt người qua đường.
Thậm chí có một bà thím đi ngang qua còn dừng bước, cảm thán: “Đôi trẻ này đúng là xứng đôi vừa lứa nha.”
Nghe vậy, lòng Tiểu Ngọc bất chợt thắt lại, len lén liếc nhìn thiếu niên bên cạnh, thấy đối phương không phản ứng gì mới thầm thở phào một hơi, gò má trắng hồng như đào chín, xinh đẹp lạ thường.
[Đinh! Phát hiện ký chủ không cần mở miệng vẫn có thể khiến Thiên Mệnh chi Nữ rung động xuân tâm, thưởng 100.000 điểm tích lũy!]
Nét mặt Ninh Bắc có phần quái dị.
Khiếp thật, bà thím kia là thần trợ công giáng thế à.
Cùng lúc đó.
Tại lầu các cao nhất gần đó, một nam tử thân hình cao lớn, lông tóc rậm rạp đang thảnh thơi thưởng thức mỹ thực bày ra trước mặt.
Nam tử cao lớn cầm dao nĩa trong tay, cử chỉ chậm rãi mà có quy củ, nhẹ nhàng cắt lấy từng miếng rồi đưa vào miệng nhai kỹ nuốt chậm. Cả quá trình mượt mà như nước chảy mây trôi, lại mang theo một tia khí chất ưu nhã khó tả.
Thế nhưng, nếu có kẻ nhìn thấy thứ mà hắn đang ăn, nhất định sẽ sởn tóc gáy, thậm chí nôn mửa ngay tại chỗ.
Bởi lẽ, món mỹ thực trên đĩa lại là một trái tim người còn rỉ máu đỏ tươi!
Mà trong góc phòng, là một thi thể vừa chết không lâu, ngực bị móc rỗng, máu me lênh láng.
Lúc này, một nam tử trung niên thân hình vạm vỡ vận giáp bạc, đeo mặt nạ che một bên mắt bước vào. Gã liếc nhìn thi thể nằm trong góc, rồi đi thẳng về phía nam tử đang ngồi bên cửa sổ thưởng thức món ăn.
“Hầu đại nhân, thành chủ nói gần đây người nên thu liễm một chút. Thiên kiêu của Trương gia Trương Hạo Nhân hiện đang làm khách trong phủ, nghe đâu hắn rất để tâm đến việc dân cư Bàn Thạch thành liên tiếp biến mất, có vẻ muốn điều tra đến cùng. Người thật sự phải cẩn trọng…” Gã cắn răng lên tiếng.