Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Phùng Viễn Sơn lập tức dẫn đầu khom người bái tạ: “Cung tiễn Ninh công tử!”
Mọi người trong thương đoàn đều kính sợ, đồng thanh hô lớn: “Chúng ta cung tiễn Ninh công tử!”
Trên bầu trời.
Khóe mắt Tiểu Ngọc đọng lại những giọt lệ long lanh, giọng cầu xin run rẩy: “Thế tử điện hạ, xin người chậm một chút, chậm một chút…”
[Đinh! Phát hiện ký chủ làm Thiên Mệnh chi Nữ cấp sử thi kêu rên, ban thưởng 100.000 điểm tích lũy!]
Khụ, cái hệ thống chết tiệt này, đúng là biết chọn từ!
Ninh Bắc biểu cảm cổ quái, đành phải cố ý giảm bớt tốc độ phi hành.
Phải nói thật, khi ở bên Tiểu Ngọc, việc cày điểm tích lũy dễ dàng hơn hẳn, mà lần nào cũng không phải con số nhỏ, đây chính là lợi ích của Thiên Mệnh chi Nữ cấp sử thi sao?
Rõ ràng, nếu là một cô nương không hề có dây mơ rễ má gì thì tuyệt đối không thể đạt được điều này.
Thấy tốc độ bay dần chậm lại, Tiểu Ngọc mới cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút. Nghĩ đến sự thất thố vừa rồi, khuôn mặt nàng lại đỏ bừng như hoa đào.
Nhìn nghiêng dung nhan gần như hoàn mỹ ấy, trái tim nàng đập thình thịch. Nếu không phải mọi chuyện đang diễn ra chân thực đến vậy, nàng thật sự sẽ cho rằng bản thân đang nằm mơ!
Từ thuở nhỏ vào phủ nàng đã mang một tia tình cảm thiếu nữ với Ninh Bắc. Mỗi lần thấy hắn khổ luyện, mồ hôi đầm đìa, nàng lại lặng lẽ ngắm nhìn từ xa rồi cúi đầu bước nhanh lướt qua. Cứ thế ngày qua ngày, năm nối năm…
Sau đó, vào năm mười hai tuổi Ninh Bắc đột phá Ngũ cảnh, phá vỡ kỷ lục tu luyện nhanh nhất của Đại Nguỵ, chấn động thiên hạ. Năm đó, hắn phong thần tuấn lãng, tay chắp sau lưng, ngạo nghễ tiếp nhận lời tán dương và chúc mừng từ các vị khách trong phủ, nàng chỉ biết ngây ngốc nhìn theo, trong lòng dâng trào niềm vui chân thành.
Cho đến khi…
Biến cố xảy đến.
Tiểu Ngọc không biết rõ nội tình, chỉ nghe người trong phủ thì thầm to nhỏ rằng Thế tử điện hạ vì tu hành sai lầm mà trong chốc lát trở thành phế nhân.
Điều đó khiến nàng vô cùng lo lắng. May thay, Ninh Bắc vẫn không ngừng khổ luyện, thậm chí còn siêng năng hơn trước. Nàng tin tưởng chắc chắn rằng vị Thế tử điện hạ trong lòng mình rồi sẽ một lần nữa bước lên đỉnh cao.
Thế nhưng dù cố gắng đến đâu, tu vi của Ninh Bắc vẫn dậm chân tại chỗ. Những lời gièm pha trong phủ ngày càng nhiều.
Suốt bảy năm trời, Tiểu Ngọc tận mắt chứng kiến một thiếu niên từng ý chí phong thái đầy tự tin dần dần nghi hoặc chính mình, rơi vào tuyệt vọng, trở nên trầm mặc, tự ti, nhạy cảm.
Mỗi lần thấy cảnh ấy lòng nàng đau như cắt. Nàng chỉ mong được nói với Ninh Bắc một câu:
“Không sao cả, người đã rất cố gắng rồi. Ít nhất, ta sẽ luôn ở bên người.”
Nhưng những lời ấy nàng chỉ có thể chôn sâu trong tim, bởi vì nàng chỉ là một tỳ nữ thân phận thấp hèn!
Dẫu có sa cơ thất thế người ta vẫn là con trai của Trấn Yêu vương, còn nàng chẳng khác nào bèo nước, có một rào cản không thể vượt qua.
Thế nên, về sau nàng đành gửi gắm hi vọng ấy vào thanh mai trúc mã của Ninh Bắc là Liễu Như Yên, mong rằng Liễu Như Yên có thể xoa dịu trái tim tổn thương của hắn, mang đến ấm áp và ánh sáng cho hắn.
Nhưng kể từ khi Ninh Bắc bắt đầu lụn bại, thái độ của Liễu Như Yên với hắn càng thêm lạnh nhạt. Nàng từng tận mắt chứng kiến người mình ngưỡng mộ nhiều lần hạ mình trước Liễu Như Yên, chỉ để cầu xin một thoáng thân tình.
Tiểu Ngọc khi đó đau lòng vô cùng, thấy bất bình thay cho Ninh Bắc!
Mà nay, Thế tử điện hạ trong mắt nàng đã thay đổi hoàn toàn. Vài tháng trước công khai từ hôn, giờ lại bá khí cứu người, phong thái ấy giống như ngày xưa, tự tin điềm đạm, ánh mắt kiên nghị, thậm chí còn toát ra một khí chất thần bí khiến nàng càng thêm mê luyến.
Dòng suy nghĩ dâng trào, Tiểu Ngọc vì sự thay đổi này mà thấy lòng rộn ràng vui sướng.
Cảm nhận được vòng tay đang ôm chặt lấy vòng eo thon thả của mình, nàng khẽ cắn môi, khuôn mặt ửng đỏ ánh lên một lớp sáng mờ trông thật mê người.
Khoảnh khắc đẹp đẽ này nàng sẽ khắc ghi trong lòng, dù bao năm trôi qua, mỗi lần hồi tưởng lại đều thấy ngọt ngào như mới hôm qua.
[Đinh! Phát hiện Thiên Mệnh chi Nữ cấp sử thi hoàn toàn mê luyến vẻ giả vờ đứng đắn của ký chủ, ban thưởng 500.000 điểm tích lũy!]
Nghe thấy tiếng nhắc của hệ thống, Ninh Bắc tức đến suýt chửi thề.
Mẹ, cái hệ thống chó chết, ngươi đây là đang ghen tỵ với dung nhan hoàn mỹ vô khuyết của bổn công tử sao!
“Thế tử điện hạ, phía trước chính là Bàn Thạch thành rồi…” Một lát sau trông thấy tòa thành không xa trước mặt, Tiểu Ngọc với vẻ mặt phức tạp lên tiếng.
Đây chính là quê hương mà nàng đã rời xa bấy lâu.
Mười mấy năm xa cách, phụ thân và muội muội trong nhà vẫn bình an chứ?
“Đi thôi, chúng ta xuống.”
Ninh Bắc khẽ gật đầu, ôm chặt mỹ nhân ngực đầy trong lòng, nghiêng người đáp xuống dưới.
Bàn Thạch thành tọa lạc nơi hẻo lánh, là một tòa thành nhỏ không mấy nổi bật thuộc Đại Ngụy hoàng triều, dân số vào khoảng bốn đến năm trăm vạn.
Thủ vệ nơi cổng thành chỉ tra xét sơ sài rồi liền phất tay ra hiệu cho Ninh Bắc và Tiểu Ngọc tiến vào.
Vừa bước chân vào Bàn Thạch thành, Ninh Bắc đã cảm nhận được bầu không khí có phần quái dị, phảng phất sự đè nén và bất an.
“Than ôi, tháng này đã là vụ thứ mấy rồi? Lại có một hộ gia đình bị tà ma hại chết, Bàn Thạch thành của chúng ta còn có thể yên ổn mà sinh sống được nữa hay không?”
“Thành chủ lão nhân gia cứ nói là lời đồn nhưng chuyện đã kéo dài bao lâu rồi, cách năm ba hôm lại có người mất tích không rõ nguyên nhân, đến thi thể cũng chẳng thấy đâu, thử hỏi làm sao người dân có thể yên tâm cho được?”