Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Nghĩ đến tâm phúc vừa bị mình đích thân xử tử, Hắn mới bừng tỉnh đại ngộ thì ra là do tên thanh niên thần bí này ra tay, Lý Hồng hoàn toàn không phản!

Suy nghĩ ấy khiến toàn thân thống lĩnh thị vệ run lên, sắc mặt vặn vẹo vì đau đớn.

Chết tiệt! Giết nhầm người rồi!

Ninh Bắc khẽ nhướng mày, việc này cho thấy thực lực đối phương chí ít đã đạt đến Lục cảnh, mới có thể cưỡng ép giữ được tỉnh táo, không bị Tà đồng của hắn mê hoặc.

"Bất kể ngươi là ai, hôm nay ngươi đều phải trả giá vì những gì mình đã làm!"

Trong cơn phẫn nộ, thống lĩnh thị vệ bộc phát toàn bộ khí thế Lục cảnh hậu kỳ, tung người lao vút đến, vung đao chém về phía Ninh Bắc.

Vút!

Đao quang chói lòa như du long xuất hải, tốc độ nhanh như tia chớp.

Trong khoảnh khắc ấy, thân hình Ninh Bắc đã bị chém làm đôi!

Đại thống lĩnh thị vệ lạnh lùng cười một tiếng, song nụ cười còn chưa kịp lan ra khuôn mặt thì đã đông cứng lại bởi Hắn phát hiện mình vừa chém trúng một tàn ảnh!

Ngay bên sườn, tiếng gió rít gào sắc nhọn vang lên, khiến trong lòng thống lĩnh dâng lên một luồng hàn khí lạnh lẽo. Hắn vội vung đao phản kích, một đạo đao mang tựa sấm sét lóe lên, soi sáng bóng đêm chẳng khác gì ban ngày.

Thế nhưng, một đao kia vẫn chém vào khoảng không!

Chung quanh không ngừng có tàn ảnh mờ mịt lướt qua, kéo theo từng đạo hắc lôi lạnh người, khiến lòng người rúng động.

Ninh Bắc như mèo vờn chuột, bỡn cợt khiến đại thống lĩnh xoay mòng mòng. Đao pháp của hắn dần trở nên rối loạn, tâm thần gần như sụp đổ.

Thời cơ đã đến, Ninh Bắc áp sát thân hình, một cước tung ra giữa không trung tựa bộc phá, khiến lồng ngực của thống lĩnh như bị thiết pháo oanh kích. Máu tươi tuôn trào như suối, thân thể hắn bị hất tung, bay ngược ra sau như diều đứt dây, đập nát một tòa lương đình, bụi đất mịt mù.

Trong đống đổ nát, nơi khóe miệng thống lĩnh thị vệ máu chảy không ngừng, sắc mặt vặn vẹo trong đau đớn. Chỉ cần khẽ động một chút là lồng ngực đau như bị xé toạc.

Hắn không thể ngờ, bản thân là một cao thủ Lục cảnh hậu kỳ, đao pháp xuất chúng có thể xưng bá tại Bàn Thạch thành, lại bị một tiểu bối trẻ tuổi đánh bại chỉ trong chớp mắt.

Giữa bóng đêm tịch mịch, một thiếu niên tuấn mỹ thân ảnh lơ lửng giữa không trung, ánh trăng lạnh lẽo chiếu rọi lên làn da trắng mịn, khí chất độc nhất vô nhị khiến người người phải trầm trồ thán phục.

Tiểu Ngọc đứng ngây dại, hai mắt thất thần, như bị vẻ tuấn lãng ấy hút lấy hồn phách.

[Đinh! Phát hiện ký chủ bức khí cưỡng người khiến Thiên Mệnh chi Nữ si mê, thưởng 100.000 điểm tích lũy!]

Khóe miệng Ninh Bắc giật nhẹ.

Hệ thống chó chết! Gọi là "bá khí" không được sao? Cứ phải nói mấy từ khó nghe như “bức bức cưỡng cưỡng” làm gì?

Hắn cúi đầu nhìn xuống tên độc nhãn đang nằm trong đống đổ nát, lạnh giọng hỏi:

“Giờ thì có thể thành thật trả lời ta, vì sao các ngươi lại bắt nhiều người như vậy rồi chứ?”

thống lĩnh thị vệ thều thào đáp: “Ta thừa nhận ngươi rất mạnh, nhưng khuyên ngươi một câu, tốt nhất đừng điều tra thêm nữa. Bằng không, bọn họ nhất định sẽ diệt trừ ngươi. Về phần thành chủ, hắn có ơn tri ngộ với ta, ta tuyệt đối không phản bội…”

Dứt lời, hắn nghiến răng cắn vỡ viên độc hoàn giấu trong miệng. Chỉ trong chớp mắt, kịch độc lan khắp ngũ tạng lục phủ, ánh mắt dần trở nên vô hồn, đầu nghiêng sang một bên, khí tức hoàn toàn đoạn tuyệt.

Ninh Bắc cau mày.

Nghe ý tứ của tên này thì ngoài thành chủ, phía sau còn có một thế lực mạnh mẽ khác!

“Công tử, muội muội của ta, có phải cũng bị bắt rồi không?” Tiểu Ngọc dường như đã đoán ra điều gì, cắn răng lấy dũng khí hỏi.

“Mười phần thì hết tám chín phần là như vậy.” Đến lúc này, Ninh Bắc cũng chẳng cần giấu giếm nữa.

Vừa nghe xong, đôi mắt Tiểu Ngọc bừng sáng, lóe lên hy vọng.

Có lẽ muội muội nàng vẫn còn sống!

Ninh Bắc vuốt nhẹ cằm, trầm ngâm nói: “Đã vậy, xem ra cần phải đến phủ thành chủ một chuyến rồi.”

Đêm khuya.

Phủ thành chủ, đèn đuốc sáng rực.

Một lão giả râu dê, mặt đỏ hồng, mình khoác bào đen đang an tọa trên ghế thái sư, ân cần hỏi: “Chẳng hay Trương công tử đến tìm lão phu là có chuyện gì? Có phải mấy ngày qua phủ ta tiếp đãi không chu toàn?”

Người này, chính là thành chủ Bàn Thạch thành, Công Tôn Dương.

“Không có chuyện ấy.”

Người lên tiếng là một thiếu niên vận áo trắng không vương hạt bụi, thắt đai ngọc nơi hông, dung mạo như ánh trăng, giữa chân mày mang theo khí khái chính nghĩa, thoạt nhìn đã biết là người chính phái.

Trương Hạo Nhân, thiên tài kiệt xuất nhất của Trương gia đời trẻ tuổi!

“Vậy công tử là vì…”

Công Tôn Dương lộ vẻ khó hiểu.

Ánh mắt Trương Hạo Nhân sắc bén như kiếm, nghiêm giọng nói:

“Công Tôn thành chủ, về việc dân chúng trong thành đột nhiên biến mất, lúc đầu ta cũng nghi là do tà ma gây ra. Thế nhưng Trương gia ta có một môn bí thuật có thể truy nguyên khí tức tà ma để lại. Kết quả chẳng có tà ma nào cả! Những chuyện này, rõ ràng là do con người gây nên!”

Công Tôn Dương trầm mặc chốc lát, rồi thở dài: “Trương công tử đã nhìn ra, vậy lão phu cũng không giấu nữa. Thực ra trong Bàn Thạch thành này, có một đám tu sĩ ma đạo ẩn náu. Chúng cách vài ngày lại bắt dân chúng vô tội để thực hiện nghi thức hiến tế tà ác nào đó.”

RẦM!

Trương Hạo Nhân phẫn nộ đập bàn, giận dữ quát:

“Quá đáng! Đám ma tu này đúng là coi mạng người như cỏ rác!”

“Công Tôn thành chủ, người là quan viên triều đình, lại để bọn chúng hoành hành ở Bàn Thạch thành thế này sao?”

Công Tôn Dương trầm giọng: “Trương công tử bớt giận, chúng ta đã lần ra nơi bọn chúng ẩn thân từ trước, cũng đã phái tinh binh tinh nhuệ đi vây bắt. Chẳng qua vẫn còn một ít tàn dư chạy thoát, lẩn trốn trong thành. Tin rằng không bao lâu nữa, sẽ diệt sạch cả ổ trả lại yên bình cho dân thành.”