Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
“Còn ngươi, xuất thân từ thế gia đại tộc, thiên phú dị bẩm, tuổi trẻ đã đạt đến cảnh giới mà ta khát khao nhất, tiền đồ vô lượng! Nếu có một ngày ngươi cũng đứng trước lựa chọn sinh tử, ngươi có dám vì một đám người không hề liên quan mà hy sinh cả tính mạng mình không?!”
Vừa dứt lời, Công Tôn Dương lập tức bị mấy thanh phi kiếm ghim chặt lên cột, tứ chi không thể cử động, máu tươi tuôn ra xối xả từ vết thương, còn thanh phi kiếm cuối cùng thì lơ lửng nơi tâm mi của hắn, kêu vù vù rung động.
“Sao không nói nữa? Hay là trong lòng ngươi cũng hổ thẹn rồi? A ha ha ha…”
Giờ phút này, tên yêu nhân chẳng ra người chẳng ra quỷ kia gắng sức chịu đựng nỗi đau xé thịt trên thân, bật cười chói tai khó nghe, như muốn mượn tiếng cười ấy để mỉa mai sự giả dối và chính khí đầy khẩu hiệu kia, nhằm chứng minh bản thân không hề sai.
Thế nhưng, Trương Hạo Nhân vẫn thần sắc kiên định, đôi mắt sáng như sao không hề vướng chút tạp niệm, giọng nói vang vọng, từng chữ như ngọc châu rơi khay vàng:
“Nếu thật có một ngày như vậy, Trương Hạo Nhân ta tuyệt không ham sống sợ chết, chỉ mong không thẹn với lương tâm!”
Tiếng cười của Công Tôn Dương lập tức tắt lịm, trong lòng như có dao cứa, nhói lên mà không rõ lý do.
Nhìn thiếu niên áo trắng kia, hắn bỗng thấp thoáng thấy lại hình ảnh của chính mình thuở niên thiếu. Khi ấy hắn cũng từng nhiệt huyết sục sôi, chính khí lẫm liệt như thế. Vậy mà chẳng hiểu từ khi nào, bản thân đã biến thành thế này.
“Hy vọng ngươi thật sự làm được…”
Công Tôn Dương chẳng còn sức biện giải, tinh thần sa sút, ánh mắt mất đi tia sáng cuối cùng.
“Ta sẽ làm được.”
Trương Hạo Nhân phất tay, thanh phi kiếm cuối cùng đâm thẳng vào mi tâm hắn, xuyên thủng đầu lâu, kết liễu sinh mệnh.
Xử lý xong kẻ địch bên này, Trương Hạo Nhân liền nhìn ra cảnh tượng bên ngoài, không khỏi trợn mắt kinh hãi, đồng tử co rút mạnh.
Trong tầm mắt, một con Bạo Viên khổng lồ toàn thân đen kịt đang điên cuồng phá hoại trong phủ thành chủ, khói bụi cuồn cuộn, cát bay đá chạy. Xung quanh nó là những tia lôi điện mờ ảo không ngừng đánh tới, thế công kịch liệt, hai bên giao tranh giằng co dữ dội.
“Rốt cuộc người này là thiên kiêu tuyệt đỉnh của thế gia nào? Hay là yêu nghiệt từ thánh địa nào đó ra ngoài lịch luyện?”
Trương Hạo Nhân thầm khiếp sợ, khó có thể tin nổi.
Một tu sĩ Lục cảnh lại có thể cầm cự trước một cường giả Bát cảnh, hơn nữa còn là một đại yêu huyết mạch thuần chính. Làm được như vậy, quả là khiếp thế kinh nhân!
Ít nhất nếu đổi lại là khi hắn ở cảnh giới Lục cảnh, hắn hoàn toàn không thể làm được điều này!
Không kịp cảm thán, Trương Hạo Nhân lập tức điều khiển Tru Tà cửu kiếm, tung người nhập vào trận chiến kinh tâm động phách ấy.
“Huynh đài, ta đến trợ giúp đây!”
Bên kia, Ninh Bắc đang liều mạng giao tranh cùng Hầu Vạn Niên, vừa thấy Trương Hạo Nhân gia nhập chiến cuộc, ánh mắt hơi khác thường.
Người này thật sự tới giúp hắn sao?
Theo như suy đoán của Ninh Bắc, khi Trương Hạo Nhân chứng kiến sự khủng bố của con đại yêu này, phản ứng đầu tiên hẳn phải là rút lui bảo toàn bản thân.
Dù sao, vào lúc then chốt, giữ mạng mình là chuyện hoàn toàn có thể lý giải được.
Không ngờ, đối phương lại thật sự xông tới tương trợ!
Sự xuất hiện của Trương Hạo Nhân khiến cục diện trận chiến lập tức thay đổi.
Xoẹt xoẹt xoẹt!
Tiếng xé gió vang lên không dứt.
Từng thanh phi kiếm kéo theo quầng sáng rực rỡ như sao xa, để lại từng vệt lửa dài trên thân thể Bạo Viên, tựa như dùng thần binh linh khí mà rèn đánh thân thể nó vậy.
Chẳng mấy chốc, từng tia máu li ti bắt đầu rỉ ra từ lớp da thịt rắn chắc!
So về sát thương, Tru Tà cửu kiếm của Trương Hạo Nhân rõ ràng mạnh hơn, dù sao cũng là Bảo khí thượng phẩm, phối hợp với Hạo Nhiên kiếm quyết của hắn, uy lực càng thêm khuếch đại.
“Đáng chết! Ngươi đang tìm đường chết!”
Hầu Vạn Niên cảm nhận từng cơn đau rát khắp người, vừa giận vừa sợ, liền quyết định đổi mục tiêu, lao thẳng về phía Trương Hạo Nhân.
Một luồng áp lực ngập trời đập thẳng vào mặt, khiến toàn thân Trương Hạo Nhân lạnh toát, hắn lập tức ý thức được mình đang đứng giữa tử địa.
Đáng thương thay cho Trương Hạo Nhân, về thân pháp và tốc độ thì hắn chẳng thể nào sánh bằng Ninh Bắc, cho nên hoàn toàn không thể né tránh như Ninh Bắc được. Trước con Bạo Viên điên cuồng, hắn chẳng khác gì một chiếc thuyền con trôi dạt giữa biển lớn, bất cứ lúc nào cũng có thể bị cơn sóng dữ nuốt chửng.
“Thiên Cương hộ thuẫn!”
Không còn đường thoái lui, Trương Hạo Nhân chỉ có thể cắn răng thi triển chiến kỹ phòng ngự, lập tức một tấm thuẫn hộ thể trắng toát hiện ra bao phủ toàn thân, cương khí xoay tròn bảo vệ.
Ầm!
Kèm theo một tiếng nổ trời long đất lở, kết giới hộ thể màu trắng tan vỡ trong nháy mắt như là bọt nước.
“Ư a…” Trương Hạo Nhân không thể chống đỡ nổi, bị chấn bay ngược ra xa, đầu óc ong ong, máu tươi không ngừng rỉ ra nơi khóe miệng, ngũ tạng lục phủ đều đau đớn như bị một luồng cự lực xuyên thấu.
Hai mắt Hầu Vạn Niên rực đỏ, toát ra sát ý dữ tợn:
“Nếu ngươi sớm bỏ trốn còn có thể giữ được mạng. Nhưng ngươi lại cố tình nhúng tay vào chuyện này. Vậy thì đừng trách ta độc ác!”
Nó giơ bàn tay khổng lồ lên, muốn bóp nát Trương Hạo Nhân đang lơ lửng giữa không trung.
Vút!
Đột nhiên, một bóng người mơ hồ vụt qua, kéo Trương Hạo Nhân đi mất, khiến bàn tay của Hầu Vạn Niên chụp vào khoảng không. Dọc đường chỉ để lại từng tia điện quang màu đen mờ nhạt.