Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Không dám tưởng tượng người xếp ở vị trí thứ nhất là Ninh Vô Khuyết rốt cuộc đáng sợ tới mức nào!
“Ngũ trưởng lão, ta đã tận lực rồi!”
Liễu Như Yên cắn chặt hàm răng trắng như ngọc, thực ra đạt được vị trí này đã là rất tốt, chỉ là yêu cầu của nàng đối với bản thân quá cao mà thôi.
Ngũ trưởng lão an ủi:
“Đại tiểu thư, tin rằng gia chủ sẽ hiểu được nỗi khổ tâm của người. Thứ ba và thứ hai cũng không chênh lệch là bao! Người vẫn còn trẻ, tương lai tất thành đại khí!”
Trong đám người, lập tức vang lên từng đợt tiếng hô vang:
“Liễu nữ thần, chúng ta ủng hộ ngươi! Ngươi là giỏi nhất!”
“Thật đó, đứng thứ ba đã lợi hại lắm rồi!”
“Cố lên!”
Tràng diện trở nên vô cùng náo nhiệt, tất cả đều đang chúc mừng Liễu Như Yên.
Thân là thiên chi kiêu nữ được chú ý nhất của thế hệ trẻ Đại Ngụy, dung mạo xuất chúng, thực lực cường đại, lại có hậu thuẫn hùng hậu phía sau, thử hỏi có mấy anh tài trẻ tuổi không động tâm?
Thấy được nhiều người ủng hộ như vậy, Liễu Như Yên cũng biểu lộ phong thái nên có, chỉ thấy nàng khẽ vén lọn tóc vương trước trán ra sau vành tai, khẽ mỉm cười:
“Đa tạ hảo ý của chư vị.”
Lời này vừa ra.
Đám nam tử trẻ tuổi trong đám đông lập tức kích động không thôi, hưng phấn hét lớn!
Liễu nữ thần thật sự quá dịu dàng!
Ai có thể cưới được nàng, quả thật là may mắn ba đời!
Ngay vào lúc này, một thanh âm không hợp thời vang lên, mang theo vài phần trêu chọc:
“Kém thì luyện nhiều vào! Kiếm cớ gì nữa!”
Chớp mắt, toàn trường lập tức im phăng phắc.
Không khí như muốn đông cứng lại.
Mặt mày Liễu Như Yên tràn đầy vẻ không dám tin, suýt nữa nghi ngờ bản thân nghe nhầm.
Mặt Ngũ trưởng lão cũng co giật mấy lần, giống như một con sư tử già, nổi giận gầm lên:
“Ai nói đó!”
“Ta!”
Đám đông lập tức tản ra, nhường ra một khoảng đất trống lớn, nơi ấy có một thanh niên tuấn mỹ mặc trường bào đỏ sẫm, mái tóc dài mềm mại buộc gọn bằng một dải lụa đỏ bay bay trong gió, lúc này hắn khoanh tay đứng yên tại chỗ, khóe môi khẽ nhếch, mang theo một tia cười đùa đầy hứng thú, tựa hồ hoàn toàn không ý thức được lời trêu chọc ban nãy của mình nghiêm trọng tới mức nào.
“Tiểu tử này đúng là muốn chết rồi, lại dám công khai châm chọc đại tiểu thư của Liễu gia.”
Một người qua đường thấp giọng nói.
“Chắc là chán sống rồi chứ còn gì nữa!”
Có người lắc đầu thở dài.
Chớ nói trong này có cường giả của Liễu gia toạ trấn, chỉ riêng đám người ủng hộ tại hiện trường thôi, ngươi nghĩ mình còn có thể bình yên vô sự mà rời khỏi đây sao?
Tiểu huynh đệ, ngươi lấy can đảm từ đâu ra vậy?
Nhìn thấy đối phương dáng vẻ dửng dưng, ngũ trưởng lão của Liễu gia đã khó lòng kìm nén lửa giận trong lòng, lập tức giơ tay lên, chuẩn bị cho hắn một bài học nhớ đời.
Dù rằng Liễu gia có đang xuống dốc, cũng đâu phải hạng mèo chó nào cũng dám tùy tiện khiêu khích!
“Là ngươi!”
Liễu Như Yên nhìn rõ người tới, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc, dường như vô cùng bất ngờ khi đối phương lại xuất hiện ở nơi này.
“Ồ? Đại tiểu thư quen biết hắn sao?”
Ngũ trưởng lão lập tức áp chế ý định động thủ, thần sắc nghi hoặc hỏi.
“Đương nhiên là quen rồi, hắn chẳng phải chính là phế vật nổi danh khắp nơi, là Thế tử của Trấn Yêu vương phủ, Ninh Bắc đó sao!”
Liễu Như Yên lấy lại tinh thần, ánh mắt nhìn về phía thanh niên kia lộ ra vài phần hận ý.
Ninh Bắc không chỉ công khai từ hôn nàng, cuối cùng còn tát nàng một bạt tai, chuyện này khiến nàng ôm hận trong lòng, cảm thấy đó là nỗi nhục nhã khắc cốt ghi tâm.
“Cái gì?”
Sắc mặt ngũ trưởng lão đại biến, ánh mắt lập tức hiện lên vẻ kiêng kỵ sâu đậm.
Dù sao cũng là Thế tử của Trấn Yêu vương phủ, nếu thật sự động thủ giáo huấn một trận, chuyện này mà truyền ra ngoài thì tính chất đã hoàn toàn khác!
“Thì ra hắn chính là cái tên Thế tử phế vật kia?”
Vô số ánh mắt xung quanh đồng loạt đổ dồn về phía Ninh Bắc, có nghi hoặc, có khinh thường, có giễu cợt, có chán ghét, cũng có hiếu kỳ.
Mọi người đều vô cùng bất ngờ đối với thân phận của Ninh Bắc, đồng thời đối với lời lẽ ngông cuồng của hắn lại càng thêm khinh bỉ.
Một kẻ từng là thiếu niên chí Tôn, nay đã rơi khỏi thần đàn vậy mà còn dám cười nhạo đại tiểu thư của Liễu gia không có thực lực?
Lấy đâu ra mặt mũi vậy?
Tiểu Ngọc lặng lẽ đứng phía sau Ninh Bắc, những ánh mắt bốn phía nhìn qua khiến nàng có chút không được tự nhiên, nhưng nàng hiểu rõ, Ninh Bắc của hiện tại đã khác xưa, mà nàng thân là thị nữ của công tử, cũng nên có lòng tin như vậy mới phải.
Nghĩ đến đây, nàng âm thầm hít sâu một hơi, cố gắng duy trì vẻ trấn định, thong dong.
“Ninh công tử, lời người vừa rồi nói với tiểu thư nhà ta e là có chút không thích hợp chăng?”
Ngũ trưởng lão trầm giọng nói.
Ninh Bắc khinh thường cười nhạt:
“Kém cỏi thì là kém cỏi, chẳng lẽ còn không cho người ta nói sao? Nếu ngay cả chút năng lực chịu đả kích này cũng không có thì đừng ra ngoài để mất mặt nữa!”
“Ngươi!”
Ngũ trưởng lão giận đến nghẹn lời, thật muốn một chưởng vỗ chết cái tên vô lễ này.
Sắc mặt Liễu Như Yên cũng khó coi vô cùng, lạnh lùng cười nhạo:
“Ngươi cũng xứng nói ta kém cỏi? Loại phế vật như ngươi, sợ là ngay cả tư cách lưu danh trên Thiên Kiêu bi cũng không có đi?”
“Ha ha ha ha ha!”
Đám đông lập tức cất lên một tràng cười vang.
Không ít người đều gật gù tán đồng.
Thế đạo này cường giả vi tôn, nắm đấm to mới là đạo lý.
Dù cho Ninh Bắc có hậu thuẫn cường đại, nhưng bản thân thực lực không đủ thì cũng khó mà giành được sự tôn trọng của bọn họ.