Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

“Ngay cả Tam hoàng tử cũng tới tranh đoạt bí cảnh Viễn Cổ có thể tưởng tượng được độ cạnh tranh khốc liệt thế nào.”

“Liên quan đến truyền thừa của thần linh, ai có thể ngồi yên được chứ?”

“Nghe nói Tam hoàng tử từ nhỏ thiên phú dị bẩm, ngộ tính cực cao, mới mười chín tuổi đã đạt đến Thất cảnh, hơn nữa còn nắm giữ chiến kỹ Thiên cấp trong truyền thuyết, là nhân vật cấp lãnh tụ trong thế hệ trẻ tuổi!”

“Hừ, mạnh đến vậy sao? Thế thì phiền toái lớn rồi!”

Khắp Nam Lĩnh, tiếng nghị luận ồn ào vang lên.

Ai ai cũng đều biết.

Đại Ngụy là thiên hạ do Tư Mã thị thống trị.

Mà đương kim Ngụy đế có ba nhi tử, Đại hoàng tử Tư Mã Thân được các võ tướng ủng hộ, Nhị hoàng tử Tư Mã Vũ thì được văn thần yêu mến, hai người đều là ứng cử viên nặng ký cho ngôi vị Thái tử.

Về phần Tam hoàng tử Tư Mã Tường, tuy rằng căn cơ trên triều đình còn mỏng, nhưng vì thiên tư trác tuyệt, ngộ tính cao nhất, rất được Ngụy đế sủng ái.

Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, chiếc ngự liễn tôn quý vô song ấy nghênh ngang bay lượn giữa không trung, mang theo khí thế không thể cản nổi.

Trong khoang xe, một nam tử đầu đội tử kim vũ quan, dung mạo yêu mị quyến rũ, đang ôm ấp một vị mỹ phụ thân hình đẫy đà, nhắm mắt dưỡng thần.

Bỗng nhiên, giới chỉ truyền âm khẽ rung động, vang lên thanh âm cung kính của một thuộc hạ:

“Tam hoàng tử, theo tin tức đáng tin cậy, thứ tử của Trấn Yêu vương là Ninh Vô Khuyết vẫn đang bế quan trong Thiên Hành thánh địa, hoàn toàn không có dấu hiệu xuất quan!”

Nghe đến đây, Tư Mã Tường mở mắt, trong ánh mắt lóe lên một tia vui mừng.

“Tốt, rất tốt!”

Điều hắn lo lắng nhất chính là động tĩnh của Ninh Vô Khuyết. Đó là một yêu nghiệt tuyệt thế chưa từng xuất hiện trong lịch sử, tiền đồ chắc chắn sẽ vượt qua cả Trấn Yêu vương. Nếu đối phương cũng tham gia vào bí cảnh Viễn Cổ thì hi vọng đoạt được truyền thừa của thần linh của hắn sẽ trở nên cực kỳ mong manh.

May thay, Ninh Vô Khuyết vẫn chưa xuất quan khiến áp lực trên vai Tư Mã Tường lập tức giảm đi rất nhiều!

Đúng là hợp ý hắn vô cùng!

“Nếu đã bớt đi một đối thủ như vậy, bản hoàng tử đoạt lấy truyền thừa của thần linh há chẳng phải dễ dàng hơn nhiều sao!”

Trong mắt Tư Mã Tường lóe lên ánh sáng hưng phấn.

Kẻ khiến hắn kiêng kỵ nhất, chính là Ninh Vô Khuyết, người được xưng tụng là thiếu niên chí tôn, là cái bóng đen kịt bao trùm cả hoàng thất, một mối họa lớn khó lường.

Chuyến đi này, hắn đại diện cho hoàng thất, quyết đoạt lấy truyền thừa của thần linh, để sau này có thể đứng vững trước Ninh Vô Khuyết!

Còn về Ninh Bắc, kẻ dạo gần đây nổi bật trở lại? Tư Mã Tường căn bản không thèm để hắn vào mắt!

Nhìn cỗ xe hoàng gia khí thế ngút trời, đi tới đâu như chốn không người, Trương Hạo Nhân tức tối nói:

“Nghe nói vị Tam hoàng tử này có sở thích rất quái dị, thích nhất là đoạt thê tử của kẻ khác, đúng là nỗi sỉ nhục của chúng ta!”

“Hả?”

Ánh mắt Ninh Bắc sáng rỡ, thầm nghĩ:

“Tên này còn trẻ tuổi mà đã ăn mặn thế này sao?”

Quả thực có phong thái của Tào tặc!

“Tiêu huynh, vẻ mặt của ngươi là sao? Chẳng lẽ ngươi cũng…”

“Đừng đùa! Ngươi nghĩ ta là loại người ấy sao?”

“Thứ lỗi, là Trương mỗ lỡ miệng.”

Trương Hạo Nhân vẻ mặt áy náy, chắp tay thi lễ xin lỗi.

Nào hay, trong lòng Ninh Bắc lại thầm cười lạnh:

“Ta có nói là ta không phải sao? Khặc khặc khặc!”

Niềm vui của Tào lão bản, chỉ kẻ biết mới hiểu mà thôi!

Bỗng nhiên.

Một ý niệm xẹt qua trong đầu.

Ánh mắt Ninh Bắc nhìn về cỗ xe của Tam hoàng tử, trở nên lạnh lẽo hẳn.

Hắn bắt đầu suy đoán, năm xưa khi Ninh Vô Khuyết mới chín tuổi đã gặp phải biến cố, phía sau đó liệu có bóng dáng hoàng thất nhúng tay?

Đừng hiểu nhầm, Ninh Bắc không phải định thay tiểu đệ vong ân phụ nghĩa kia báo thù, mà là vì biến cố năm ấy đã liên lụy đến hắn khiến Thần cốt trong thân thể hắn bị lấy mất, những năm gần đây chịu bao thống khổ.

Với loại “công trình bỏ dở” vô trách nhiệm đến mức này, Ninh Bắc vô cùng căm hận!

Đã ra tay thì dù là một đứa bé con nhỏ xíu cũng phải giết chứ, nếu không các ngươi còn mặt mũi gì sống trên đời nữa?

Dứt khoát tự cắt cổ cho rồi!

Ở một nơi khác.

Năm bóng người tụ hội trên đỉnh núi, ánh mắt nhìn về cỗ xe hoàng gia uy phong lẫm liệt đang ngang nhiên đi qua, biểu cảm trên mặt mỗi người mỗi khác.

“Hừ, vị Tam hoàng tử này thật là phô trương!”

Một nam tử đầu đội bách quan, dung mạo trắng trẻo như ngọc, khí chất tiêu sái thoát tục, tay cầm phiến lông vũ, bật cười lạnh.

Hắn tên Phong Khiếu Thiên, là Thánh tử của Quy Nhất thánh địa.

“Lần này bí cảnh Viễn Cổ xuất thế, liên quan đến không ít thế lực. Các vị đều đến từ các thánh địa, chi bằng cùng hợp tác một phen?”

Lên tiếng là một nam tử khoác đạo bào, tóc búi đạo quan, tay cầm phất trần, đạo cốt tiên phong, mỗi khi ánh mắt khép mở, trong đó dường như ẩn hiện cả vũ trụ tinh hà hủy diệt.

Hắn chính là Thánh tử của Thái Huyền thánh địa, Lý Tuyên Minh.

“Ta đồng ý.”

Thánh tử của Tuyền Cơ thánh địa, Mặc Thiên Thương lạnh lùng nói. Hắn vận đồ đen ôm sát người, nửa khuôn mặt dưới bị che bởi mặt nạ hắc kim, sau lưng đeo bảy thanh trường kiếm, thần sắc lạnh lùng, cả người toát ra hàn khí rét căm.

“Không biết ý của Diệp tiên tử thế nào?”

Một đại hán cao lớn vai thô eo nhọn, đôi tay thô to đeo kín vòng vàng, trong cơ thể ẩn chứa lực lượng bạo phát khủng khiếp.

Hắn là Thánh tử của Càn Nguyên thánh địa, Chiến Vô Cực, tính tình luôn nóng nảy, nhưng lúc này lại nói năng đầy nịnh nọt với một nữ tử đứng cạnh.