Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Những Thánh tử còn lại cũng đồng loạt đưa mắt nhìn về phía nữ tử ấy, dường như đang chờ đợi ý kiến của nàng.

“Ta không có ý kiến.”

Thanh âm trong trẻo như dòng suối vang lên, mang theo vẻ linh động thanh tĩnh, tựa như có thể xoa dịu tâm hồn con người.

Nữ tử vận áo trắng, ba ngàn sợi tóc xanh đen như thác đổ ngang hông, làn da trắng lạnh như tuyết, thân hình thướt tha mỹ miều. Chỉ là trên mặt có lớp vải sa che khuất, không thể nhìn rõ dung nhan, nhưng chính sự thần bí ấy lại khiến người khác càng thêm ao ước muốn chiêm ngưỡng dung mạo thật sự.

Nàng chính là Diệp Ly, Thánh nữ của Phiêu Miểu thánh địa, người được xưng là mỹ nhân đệ nhất Đông Thổ!

Nàng đẹp đến mức nào ấy à?

Nói thế này cho dễ hiểu, phàm ai từng thấy được dung nhan thật sự của nàng đều vô thức thất thần, sau đó ngày đêm nhớ mãi không quên!

Từng có một vị vua nước nhỏ, chỉ vì vô tình liếc qua dung nhan nàng, từ đó hậu cung mỹ nữ chẳng còn hứng thú, mắc chứng tương tư nặng nề.

Về sau, để tránh rắc rối không đáng có, Diệp Ly mới đeo khăn che mặt, giảm thiểu ảnh hưởng của bản thân.

Mà trong số các thiên kiêu của năm Đại thánh địa, ai là người mạnh nhất? Tất nhiên chính là nàng, Diệp Ly!

Cũng bởi vì điều đó mà Phong Khiếu Thiên cùng những người khác đều vô cùng để tâm đến thái độ của nàng!

Khi nghe Diệp Ly tán thành, các Thánh tử khác đều đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.

“Diệp tiên tử quả nhiên trí tuệ hơn người khiến bọn ta tâm phục khẩu phục.”

Chiến Vô Cực lập tức hóa thân thành kẻ nịnh nọt, gương mặt rạng rỡ cười nịnh.

Ai chưa mù mắt cũng nhìn ra được, hắn đã động lòng với Diệp Ly rồi!

Tuy nhiên, đối diện với sự lấy lòng của Chiến Vô Cực, vị Diệp tiên tử kia lại làm như không thấy, ánh mắt mỹ lệ lướt qua mọi người, giọng nói mang theo một tia phức tạp:

“Thật không ngờ trong dịp thế này mà hắn lại vắng mặt.”

Vừa dứt lời.

Sắc mặt bốn vị Thánh tử còn lại lập tức biến đổi, trong ánh mắt hiện lên vẻ kiêng kỵ sâu sắc.

Bọn họ đều biết rõ, người mà Diệp Ly nhắc đến không phải ai khác mà chính là Thánh tử của Thiên Hành thánh địa, Ninh Vô Khuyết!

Kẻ được xưng tụng là thiếu niên chí tôn, mang khí tượng thành thần!

Ninh Vô Khuyết là nhi tử của Trấn Yêu vương, đồng thời hắn còn có một thân phận khác, chính là Thánh tử trẻ tuổi nhất trong lịch sử Thiên Hành thánh địa!

Phải biết rằng, Thiên Hành thánh địa đứng đầu trong sáu Đại thánh địa, tại Đông Thổ có uy danh và ảnh hưởng cực lớn, hoàn toàn có thể ngang hàng chống lại Đại Ngụy hoàng triều!

Tên này thiên tư yêu nghiệt, không ai có thể sánh kịp, là tồn tại chí tôn đã được định trước tương lai tất thành thần, có thể sinh ra cùng thời đại với hắn, đối với tất cả các thiên kiêu mà nói, vừa là vinh hạnh, lại vừa là bi thương!

Bởi vậy, khi biết Ninh Vô Khuyết không có mặt tại đây, mọi người vừa kinh ngạc, lại vừa có chút nhẹ nhõm không thể diễn tả thành lời.

Nếu như Ninh Vô Khuyết có mặt, bọn họ e rằng chỉ có thể làm nền làm cảnh!

“Nghe nói hắn còn đang bế quan, xung kích cảnh giới cao hơn, tên tiểu tử này thật là…”

Chiến Vô Cực sắc mặt khó coi, nghiến răng nói.

Đúng như người đời thường nói, không sợ người khác thiên phú cao hơn ngươi, chỉ sợ thiên phú cao hơn ngươi mà còn cố gắng hơn ngươi!

Phải nói rằng, Ninh Vô Khuyết đã nhiều năm nay không xuất hiện trước mắt thế nhân, hắn giống như một thanh kiếm sắc vô hình, lơ lửng trên đỉnh đầu vô số thiên kiêu, tạo thành áp lực khổng lồ.

Diệp Ly trầm mặc.

Nàng phải thừa nhận, đây là người duy nhất trong thế hệ trẻ khiến nàng cảm thấy không nắm chắc phần thắng!

“Hừ, bỏ dưa hấu mà nhặt mè, mặc kệ truyền thừa của thần linh không lấy, lại nhốt mình khổ tu, không biết là quá mức tự tin hay là cuồng vọng nữa đây?”

Phong Khiếu Thiên cười lạnh nói.

“Hắn không tới, đúng là chuyện tốt.”

Lý Tuyên Minh trầm giọng nói.

Mọi người đều gật đầu tán đồng.

Ngay lúc này.

Một loạt tiếng nổ long trời lở đất bỗng vang lên, tựa như vô số đạo thiên lôi rền vang khắp trời đất.

Toàn bộ Nam Lĩnh rung chuyển kịch liệt, dị tượng đầy trời xuất hiện.

“Mau nhìn kìa, bí cảnh đã mở ra rồi!”

Không ít người kinh hô.

Chỉ thấy trên bầu trời, cánh cổng vòng cung thần bí kia bừng lên ánh sáng chói lòa vô tận, dưới vô số ánh mắt chấn động, cánh cổng chậm rãi mở ra, một vòng xoáy khổng lồ hiện lên, đây chính là thông đạo dẫn tới bí cảnh.

“Xông lên!”

Tiếng gào thét vang dội khắp trời đất, tràn ngập mọi ngóc ngách Nam Lĩnh.

Chỉ trong chớp mắt, vô số bóng người chen chúc dày đặc từ trên trời xuống đất, như thủy triều cuộn trào mạnh mẽ, vô số tu sĩ phát điên lao về phía bí cảnh, tranh nhau tiến vào.

Khung cảnh vô cùng tráng lệ!

“Tiểu Ngọc, ngươi ở lại chờ ta, ngàn vạn lần đừng chạy loạn.”

Ninh Bắc suy nghĩ chu toàn, còn âm thầm để lại một phân thân ở gần đó thủ hộ.

“Vâng, công tử.”

Từ Tiểu Ngọc lanh lẹ gật đầu.

Sau đó, Ninh Bắc cùng Trương Hạo Nhân đồng hành tiến về phía bí cảnh Viễn Cổ.

Giữa đám người sôi trào, một bóng người áo đen vô tình liếc thấy Ninh Bắc đang tiến vào bí cảnh, khuôn mặt tuấn tú dưới mũ trùm khẽ vặn vẹo vài lần, trong ánh mắt bắn ra sát khí lạnh thấu xương.

“Họ Ninh, quả nhiên ngươi cũng tới!”

Người này chính là thiếu chủ Quỷ thị, Dạ Cô Hàn.

Liên quan tới truyền thừa của thần linh, với dã tâm của hắn đương nhiên không thể bỏ qua.

Lần trước bởi vì Ninh Bắc xen ngang khiến hắn mất Quỷ Diện giao vương, việc này làm Dạ Cô Hàn canh cánh trong lòng, nghĩ lại vẫn giận không thôi.

Hiện giờ, nhìn thấy Ninh Bắc cũng tiến vào bí cảnh, sát tâm của Dạ Cô Hàn nổi lên mãnh liệt, lần này hắn mang theo không ít cường giả Quỷ thị, ngoài ra còn có sáu Đại tinh sứ dưới trướng Quỷ đế đang tiếp ứng bên ngoài.