Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Mặt mũi để đâu không biết!

Có lẽ nó chính là chiến sủng vô dụng nhất dưới trướng của vị Thông Thiên đạo nhân kia, nên mới bị ném vào bí cảnh này để trông cửa thôi!

Vì lẽ đó, Ninh Bắc càng thêm kiên định với suy đoán của mình.

"Ngươi có bản lĩnh thì nhìn thẳng vào mắt bản tọa, rồi nói lại lần nữa!"

Ánh mắt Bạch Dạ trừng to như chuông đồng, giận đến nghiến răng nghiến lợi, sống động như một con đà mã alpaca đang nổi điên, kết hợp với túm lông vàng trên đỉnh đầu, không hiểu sao lại mang theo chút cảm giác buồn cười.

Ninh Bắc và nó đối mặt vài giây, bỗng dưng sinh ra xúc động muốn bật cười, nhịn một lúc cuối cùng cũng không nhịn được mà phá lên cười lớn:

"Thật xin lỗi, bộ dạng của ngươi quá buồn cười."

Hành động này suýt nữa khiến Bạch Dạ tức đến phát nổ!

"Nhân tộc, là ngươi bức bản tọa đó!"

Bạch Dạ hoàn toàn nổi điên, há miệng phun ra một đạo thủy tiễn, trong đó ẩn chứa lực lượng khủng khiếp, đủ để xuyên thủng cả dãy núi.

Trong lòng Ninh Bắc cả kinh, vội vàng né tránh.

Chỉ trong thoáng chốc, hắn liền dò xét được tu vi của đối phương.

"Hừ, ta đã đoán rồi, ngươi chẳng có liên can gì đến Thần thú cả, cùng lắm chỉ là yêu vật Bát cảnh mà thôi!"

Thân ảnh Ninh Bắc đã di chuyển ra ngoài hơn mười trượng, lạnh lùng cười nói.

"Bát cảnh đại yêu? Ngươi đang mắng ai đó hả! Đó là bởi vì tu vi của bản tọa vẫn chưa hoàn toàn được giải phong! Nếu là thời kỳ toàn thịnh, đến cả thần vương cũng chỉ xứng làm nhân sủng của bản tọa!"

Bạch Dạ phẫn nộ hét lên.

“Thổi đi, tiếp tục mà thổi đi!”

Ninh Bắc mặt đầy khinh miệt, hiển nhiên không tin lời đối phương nói.

“Phì phì phì!”

Trán Bạch Dạ nổi gân xanh, nó tiếp tục phun ra từng đạo thủy tiễn về phía Ninh Bắc, nhưng tất cả đều bị hắn linh hoạt né tránh nhờ vào thân pháp tuyệt diệu.

“Tốc độ cùng thân pháp của tiểu tử này, căn bản không giống một tu sĩ Lục cảnh có thể sở hữu, lại có thể liên tiếp né được nhiều đòn công kích của ta như vậy, quả nhiên không phải hạng tầm thường.”

Bạch Dạ âm thầm kinh hãi.

Vút!

Ninh Bắc tung người lao tới, một quyền ầm ầm đánh ra.

Bạch Dạ theo bản năng giơ tay chống đỡ, nhưng ngay khoảnh khắc ấy, trong thể nội truyền đến một cơn đau dữ dội, như thể có hàng vạn hàng ức con cổ trùng đang gặm nhấm thân thể.

Chỉ trong nháy mắt, đau đớn khiến toàn thân nó co giật, ngã vật xuống đất lăn lộn không ngừng, phát ra những tiếng rên rỉ thảm thiết.

Ninh Bắc sững người.

Một quyền này của hắn tuy không giữ lại chút lực đạo nào, nhưng cũng đâu đến mức khiến một con đại yêu Bát cảnh thành ra nông nỗi thế này?

Một lúc sau, Bạch Dạ dường như đã mất hết sức lực và khả năng chống đỡ, nằm rạp dưới đất, dáng vẻ như chết rồi còn hơn sống:

“Nhân tộc, ngươi thắng rồi, bản tọa không đấu lại ngươi.”

“Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?”

Ninh Bắc mơ hồ cảm thấy có điều gì đó khác thường, bèn cất tiếng hỏi.

Đến nước này, Bạch Dạ cũng biết không thể giấu giếm thêm, dứt khoát nói thẳng:

“Năm xưa Thiên tôn sáng tạo ra bí cảnh này, để lại ta tại nơi đây trấn thủ. Một khi có người thừa kế mới xuất hiện thì ta sẽ trở thành chiến sủng của người đó.”

“Kể từ đó, nếu ta có chút tâm niệm nào bất lợi với tân chủ nhân, cấm chế trong thể nội lập tức bị kích phát, đau đớn kịch liệt sẽ khiến ta mất đi toàn bộ chiến lực. Cũng có nghĩa là, ta thực sự không thể làm hại ngươi, như vậy ngươi hài lòng rồi chứ?”

Ninh Bắc gật đầu:

“Thế thì ta quả thực rất hài lòng.”

Qua đoạn đối thoại vừa rồi hắn đã hiểu rõ rằng Thiên tôn mà Bạch Dạ nhắc tới chính là Thông Thiên đạo nhân. Có thể được người đời tôn xưng là Thiên tôn, địa vị của kẻ đó hiển nhiên không thể xem thường.

“Nói đi, nếu ngươi từng là thuộc hạ của người, vậy hẳn ngươi biết hắn đã đi đâu? Còn nữa, vì cớ gì từ thời Thượng Cổ đến nay, Thiên Nguyên đại lục lại không còn sự hiện diện của thần linh? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Ánh mắt Ninh Bắc lóe lên, trầm giọng hỏi.

Dựa vào những mảnh ghi chép còn sót lại trong cổ tịch, vào thời Thượng Cổ, Thiên Nguyên đại lục từng là nơi thần linh tụ hội, là thời đại huy hoàng rực rỡ nhất của giới tu hành. Nhưng không hiểu vì lý do gì, kể từ sau thời kỳ đó, thần linh tuyệt tích, kéo dài cho đến tận bây giờ, không còn một vị thần nào xuất hiện.

Thần linh, từ đó trở thành truyền thuyết, là mục tiêu cao xa vời vợi của vô số tu sĩ!

Ninh Bắc rất muốn biết chân tướng sự việc, mà Bạch Dạ là sinh linh từ thời Viễn Cổ, hẳn nhiên biết rõ nguyên do.

Nào ngờ.

Bạch Dạ nghiến chặt răng, trán rịn mồ hôi lạnh, dường như đang cố sức hồi tưởng điều gì đó. Cuối cùng, sâu trong đại não nó truyền đến một luồng đau đớn dữ dội, như bị đầu kim đâm thẳng vào tâm trí, đau đến mức nó không dám nghĩ thêm.

“Nhân tộc, bản tọa vừa mới thức tỉnh, nhiều chuyện tạm thời vẫn chưa nhớ lại được. Tựa như những mảnh vỡ rời rạc, cần bản tọa từng bước gom lại và ghép thành toàn cảnh. Tuy nhiên, bản tọa có thể nói cho ngươi biết, đó là một trận đại kiếp nạn chưa từng có, bởi vì theo vài mảnh ký ức lẻ tẻ, bản tọa từng thấy những cảnh tượng vô cùng kinh khủng có thể gọi là Hoàng Hôn của Thần!”

Nói đến đây, trên khuôn mặt con alpaca không đứng đắn ấy bỗng hiện lên thần sắc ngưng trọng, thậm chí còn xen lẫn một tia sợ hãi, như thể đang hồi tưởng lại khung cảnh ngày tận thế.

Nghe đến đây.

Sắc mặt Ninh Bắc khẽ biến, chẳng lẽ lại nghiêm trọng đến thế?