Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
“Tóm lại, hiện tại ngươi quá yếu, chưa đủ tư cách để tiếp cận chân tướng năm xưa. Nếu ngươi biết điều một chút thì nên đối xử tốt với bản tọa. Dựa vào năng lực của bản tọa, muốn giúp ngươi xưng bá thế gian bên ngoài chỉ là chuyện trong lòng bàn tay.”
Bạch Dạ lại quay về với bộ dạng lừa bịp, làm ra vẻ nghiêm trang nói.
“Ngươi á? Ngay cả ta cũng đánh không lại, làm tọa kỵ cho ta còn khiến ta cảm thấy mất mặt!”
Ninh Bắc bày ra vẻ mặt chán ghét.
“Khốn kiếp!”
Bạch Dạ giận dữ, tiểu bối này hết lần này đến lần khác chọc tức nó, làm nó mất hết thể diện. Nhưng khổ nỗi lại chẳng thể làm gì được đối phương, đúng là khiến nó nghẹn đến mức khó chịu vô cùng.
“Hơ hơ, ngươi có thể làm gì nào?”
Ninh Bắc thản nhiên, dáng vẻ như muốn khiêu khích, bộ dạng ‘ta đứng đây, ngươi làm gì được ta’.
Bạch Dạ tức đến mức bật người dậy như cá chép hóa rồng, sau đó phun về phía Ninh Bắc một bãi nước bọt, tựa như mưa rào trút xuống.
“Mẹ kiếp!”
Ninh Bắc không ngờ đối phương lại chơi trò này, giật mình né tránh thật nhanh.
Tuy nước bọt không có lực sát thương, nhưng tính sỉ nhục thì quá mạnh, chỉ cần dính một chút thôi cũng đủ khiến người ta buồn nôn chết được.
“Khỉ thật, ngươi buồn nôn vừa thôi chứ!”
Ninh Bắc núp ở xa, vừa né vừa mắng lớn.
Bạch Dạ cảm thấy trong thể nội không hề bị dị tượng gì, lập tức như lão sắc lang tìm được chiêu thức mới, khuôn mặt hiện lên vẻ xấu xa đê tiện:
“He he he, bản tọa biết phải đối phó với ngươi thế nào rồi.”
Rõ ràng, Bạch Dạ đã phát hiện ra điểm mù, chỉ cần nó không làm chuyện tổn thương đến Ninh Bắc thì cấm chế trong cơ thể sẽ không bị kích phát!
Dù sao thì, việc nhổ nước miếng cũng chẳng gây sát thương gì cả!
Còn về việc có ghê tởm hay không, Bạch Dạ hoàn toàn không để tâm, nó chỉ muốn cho Ninh Bắc thấy được bản lĩnh của mình.
Sau khi xác định được phương hướng, sinh linh trông giống như một con alpaca kia bắt đầu điên cuồng nhổ nước miếng, nước miếng như mưa bão trút xuống, ào ào không dứt, từng đợt nối tiếp từng đợt, chẳng ai biết được nó đào đâu ra lắm nước miếng đến thế.
“Khốn kiếp!”
Bị dồn ép đến đường cùng, Ninh Bắc chỉ đành vận dụng thân pháp, điên cuồng né tránh, hắn cảm thấy đối phương chẳng khác gì “thảo nê mã” kiếp trước, cứ mở miệng ra là nhổ nước miếng.
Loại súc sinh không biết lễ giáo như thế này, chẳng trách bị Thông Thiên đạo nhân ném đến đây trông cửa!
“Đủ rồi, dừng tay cho bản thiếu!”
Trước làn mưa nước miếng cuồn cuộn của Bạch Dạ, Ninh Bắc chỉ cảm thấy nổi da gà, không nhịn được mà quát lớn ngăn lại.
Bạch Dạ lộ ra vẻ đắc ý, hếch mũi:
“Nhân tộc, giờ ngươi biết lợi hại rồi chứ? Bản tọa là Thần thú mạnh nhất thời Thượng Cổ, há có thể dễ bị khi dễ như vậy!”
Khóe miệng Ninh Bắc giật giật, trong lòng thầm rủa:
“Cường đại thì ta chưa thấy, nhưng ghê tởm thì thật là khắc sâu lòng người!”
Tuy nhiên, sau màn náo loạn vừa rồi cả hai bên đã quen thuộc hơn đôi phần, bầu không khí cũng trở nên nhẹ nhàng một cách kỳ quái.
Ầm ầm!
Bỗng nhiên, không gian nơi này bắt đầu rung chuyển, tựa hồ không thể tiếp tục duy trì ổn định có cảm giác sắp sụp đổ đến nơi.
“Có chuyện gì vậy?”
Ninh Bắc biến sắc, kinh nghi bất định.
Bạch Dạ liếc mắt, khinh thường đáp:
“Hoảng hốt cái gì, ngươi đã đạt được truyền thừa của Thiên tôn, bí cảnh này cũng mất đi ý nghĩa tồn tại, rất nhanh sẽ sụp đổ. Yên tâm đi, bản tọa sẽ đưa ngươi rời khỏi đây.”
“Có thể rời đi thì tốt, nhưng bên ngoài chắc chắn đã có vô số người phục kích, đến lúc đó ngươi phải giúp ta phá vòng vây!”
Ninh Bắc trầm giọng nói.
Dù sao thì hắn cũng vừa chiếm được truyền thừa của thần linh, cộng thêm trước đó đắc tội quá nhiều thế lực, vừa ra ngoài chắc chắn sẽ trở thành cái đích cho mọi mũi tên, bởi vậy hắn cảm thấy cần phải sớm bàn bạc trước với Bạch Dạ.
“Đánh đánh giết giết có gì thú vị? Bản tọa tự có diệu kế thoát thân.”
Khi nói những lời này, Bạch Dạ hất chỏm lông mái chéo một cái, vẻ mặt khinh đời, như thể mọi chuyện đã nằm trong lòng bàn tay nó.
Ngay sau đó, dưới ánh mắt đầy nghi hoặc của Ninh Bắc, con alpaca có chỏm lông vàng trên đầu bắt đầu mở ra lối đi rời khỏi bí cảnh.
Cùng lúc đó.
Bên ngoài, nhân ảnh trải rộng khắp nơi, biển người cuồn cuộn.
Tới giờ phút này, tất cả mọi người đều đã biết chính là thế tử Trấn Yêu vương phủ, Ninh Bắc, đã giành được truyền thừa của thần linh!
“Vậy sao Ninh Bắc vẫn chưa ra ngoài?”
“Không rõ!”
“Đợi thêm một lát đi, lát nữa chắc chắn sẽ có kịch hay để xem!”
Xung quanh vang lên vô số lời bàn tán, tâm tư mỗi người đều khác biệt.
Là một thiên kiêu trẻ tuổi nổi danh gần đây, Ninh Bắc thu hút sự chú ý to lớn của thế nhân. Giờ đây hắn lại đoạt được truyền thừa của thần linh, ảnh hưởng chắc chắn sẽ vang dội bốn phương, thậm chí có thể thay thế đệ đệ hắn là Ninh Vô Khuyết!
Phải biết rằng, bí cảnh Viễn Cổ lần này quy tụ vô số thiên kiêu, không chỉ có Tam hoàng tử Đại Ngụy, mà còn có Thánh tử, Thánh nữ của ngũ đại Thánh địa, ngay cả thiếu chủ Quỷ thị cũng nhăm nhe tranh đoạt, cuộc cạnh tranh vô cùng khốc liệt.
Vậy mà trong hoàn cảnh như thế, trưởng tử Trấn Yêu vương phủ là Ninh Bắc lại có thể đạp lên quần hùng, trở thành kẻ chiến thắng cuối cùng. Việc này đã vượt ra ngoài hai chữ “yêu nghiệt” để hình dung!
Phần lớn người ở lại nơi này, một là để tận mắt chứng kiến sự xuất hiện của người mang truyền thừa của thần linh, hai là muốn xem đối phương làm sao thoát thân!