Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Tạ Lệnh Khương nắm lấy tay Doanh Nương, ngắt lời Tô Khỏa Nhi:
“Doanh Nương số khổ, bị kẻ buôn người lòng lang dạ sói bán đến nơi đất khách quê người. Ta và nàng ấy vừa gặp đã thấy thân quen, mấy hôm trước đã giúp nàng chuộc thân. Chỉ là sau khi rời khỏi Uyên Minh Lâu, nhất thời nàng ấy cũng không có nơi nào để đi, ta bèn đưa nàng ấy về đây, định cho nàng ấy ở chung phòng với ta... Muội muội sẽ không chê chật chội chứ?”
Tô Khỏa Nhi lắc đầu, thản nhiên đáp:
“Không sao. Không cần ở chung, ta bảo Thải Thụ đi thu dọn một gian phòng khác là được.”
Tạ Lệnh Khương vỗ nhẹ lên mu bàn tay run rẩy của Doanh Nương, dịu dàng trấn an:
“Đừng sợ, Tô muội muội tuy nhìn có vẻ lạnh lùng, nhưng bản tính lương thiện, sẽ không giống những kẻ trong Uyên Minh Lâu trước kia bắt nạt ngươi đâu. Về sau chúng ta cứ xem nhau như tỷ muội trong nhà.”
Doanh Nương dường như yên tâm hơn một chút, nhỏ giọng chào hỏi:
“Tô tiểu thư.”
Tô Khỏa Nhi gật đầu, nhưng nàng còn chuyện quan trọng hơn, không rảnh để ý đến một Hồ nữ nhỏ bé. Đợi Thải Thụ vội vã chạy đến, Tô Khỏa Nhi liền phân phó nàng ta đưa Doanh Nương đi nghỉ ngơi.
Đợi mọi người rời đi, Tô Khỏa Nhi quay đầu lại, trực tiếp hỏi Tạ Lệnh Khương:
“Tạ tỷ tỷ, tỷ đã tìm được tin tức gì về Quy Khứ Lai Hề Từ ở kho hồ sơ huyện nha chưa?”
Tạ Lệnh Khương cũng không bất ngờ, khẽ gật đầu:
“Mấy ngày nay, ngoài việc bận rộn với chuyện sư huynh giao phó, ta cũng đã cẩn thận tìm hiểu, quả thật có chút manh mối. Trong kho có cất giữ một bản huyện chí, ghi lại rằng vị danh sĩ Đông Tấn năm đó đúng là có để lại một bài từ phú.”
“Về phần tung tích, huyện chí chỉ đề cập rằng, trước khi rời khỏi Long Thành, Đào Uyên Minh đã tặng bài từ phú đó cho vị chủ trì lúc bấy giờ của Đông Lâm Tự, đồng thời cũng là tri kỷ của ông ấy. Chỉ là không biết Đông Lâm Tự có còn lưu giữ báu vật này hay không.”
Tô Khỏa Nhi nghe vậy, trên mặt thoáng hiện vẻ vui mừng, nhưng rồi lại lộ vẻ ngẩn ngơ, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, nàng thấp giọng lẩm bẩm:
“Có tin tức là tốt rồi, Đông Lâm Tự sao...”
“Mấy ngày nay, ở đây đã quen chưa?”
Âu Dương Nhung nằm ngửa trên ghế trúc, một tay cầm sách, một tay buông thõng tự nhiên, để mặc nữ tỳ tóc bạc rửa vết thương ở ngón trỏ cho hắn. Đây là lúc sáng nay chơi đùa trên sa bàn, hắn sơ ý bị đâm rách.
Ánh mắt hắn chăm chú vào những dòng chữ lệ trên trang sách, thuận miệng hỏi.
“Ở... Ở quen.”
Vi Lãi còn chưa quen nhã ngôn, nàng cúi đầu, đôi mắt xám tro cẩn thận quan sát vết thương trên ngón trỏ của Âu Dương Nhung, cầm khăn nóng nhẹ nhàng lau chùi. Bên cạnh là chậu nước nóng và băng gạc nhuốm máu đã được tháo ra.
“Được ở bên cạnh chủ nhân, là phúc phận của nô nhi.” Tỳ nữ tóc bạc nỉ non.
Đến Mai Lộc Uyển đã hai ngày, tuy rằng Chân thị ngoài miệng nói không thích, nhưng vẫn ngầm thừa nhận, để cho đám nha hoàn già dặn dạy dỗ tỳ nữ tóc bạc cách làm nha hoàn thiếp thân hầu hạ chủ tử.
Dù sao cũng là chuyện Đàn Lang thích. Hơn nữa mỗi lần đến giờ cơm, chỉ cần tỳ nữ tóc bạc đến gọi, người nào đó đều không chút do dự mà ngoan ngoãn trở về ăn cơm...
Chân thị còn có thể nói gì nữa, bà tự hiểu tâm ý của chất nhi.
“Đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng gọi ta như vậy... Kỳ quái.”
Cũng không biết có phải là ở chỗ Man tộc người Hồ cũng xưng hô như vậy hay không, tỳ nữ tóc bạc luôn quen miệng gọi hắn là chủ nhân.
Khuôn mặt khuất sau trang sách của Âu Dương Nhung lộ vẻ bất đắc dĩ:
“Gọi ta là lang quân hoặc công tử đều được, hoặc như thẩm nương gọi nhũ danh của ta là Đàn Lang cũng được.”
Tỳ nữ tóc bạc mím môi không nói gì, cũng không biết có nghe lọt tai hay không, chỉ chăm chú rửa vết thương trên ngón tay cho hắn.
Hôm nay nàng mặc một bộ y phục nha hoàn màu lam nhạt, mái tóc bạc được bện thành hai bím tóc xinh xắn, buộc bằng dây màu đỏ. Có lẽ do mới học, một bên bím tóc hơi lệch, nhưng lại càng khiến nàng thêm phần ngây ngô đáng yêu.
“Đúng rồi, gần đây ta bận rộn, đi sớm về trễ, nếu trong nhà có ai bắt nạt ngươi, cứ nói với ta.” Âu Dương Nhung không quên dặn dò.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vi Lãi thoáng hiện vẻ do dự, nhưng rồi lại nuốt lời định nói, chỉ gật đầu.
Âu Dương Nhung đặt quyển sách xuống, giả vờ dụi mắt mỏi, ánh mắt đảo qua tỳ nữ tóc bạc đang dán sát bên cạnh. Người sau ngẩng đầu liếc nhìn sắc mặt hắn, sau đó lại cúi đầu, dường như hai tai đã đỏ ửng, nhưng cũng không chắc chắn, bởi vì ánh nến trên bàn chiếu vào, hắt lên vành tai nhỏ nhắn trắng nõn ẩn hiện sau mái tóc bạc của nàng một màu cam nhạt như mao mạch máu.
Âu Dương Nhung vừa lúc nhìn thấy, theo bản năng đưa tay lên, định véo một cái, nhưng rồi lại thôi.
Luôn luôn chú ý đến chủ nhân, Vi Lãi lập tức nhận ra động tác của hắn, nhưng lại hiểu lầm.
Nàng vội vàng cúi đầu, đưa tay gỡ dây buộc tóc, mái tóc bạc như tuyết lập tức xõa tung.
Sợi tóc của nàng rất dày, tuy màu trắng bạc nhưng không hề khô ráp, ngược lại rất mềm mại, suôn mượt, óng ả, tràn đầy sức sống, giống như tơ lụa màu bạc vậy.
Vi Lãi ngoan ngoãn vén mái tóc dài đến eo sang một bên vai, khuôn mặt nhỏ nhắn ngẩng lên, ánh mắt mong chờ, lấy lòng đưa mái tóc đến trước mặt Âu Dương Nhung.
Chủ nhân từng nói thích mái tóc của nàng, mặc dù tất cả mọi người đều ghét màu tóc này.
Khóe miệng Âu Dương Nhung giật giật, tiểu nha đầu nhà ngươi, sao mà chủ động quá vậy?
Hắn định từ chối, nhưng nhìn thấy ánh mắt lấp lánh mong chờ trên khuôn mặt nhỏ nhắn của tỳ nữ tóc bạc, vị chính nhân quân tử nào đó đành ho khan một tiếng, đưa tay sờ lên mái tóc bạc mát lạnh.
Sờ một chút thôi, hẳn là sẽ không bị trừ công đức đâu nhỉ.
Âu Dương Nhung thầm nghĩ, nhưng sau khi sờ xong, bên tai hắn liền vang lên tiếng cá gỗ rất nhỏ, nhưng hắn không hề đen mặt, ngược lại còn hơi ngạc nhiên.
Là tiếng cá gỗ trong trẻo.
Công đức không những không giảm, mà còn tăng lên.
“…”