Cái Gì A Quân Tử Mà Cũng Phòng À

Chương 141. Nha hoàn mới, án oan mới

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Âu Dương Nhung không khỏi nhìn về phía Vi Lãi đang nhắm mắt hưởng thụ, đôi mắt xanh lam khép hờ, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vẻ ngây ngô.

Giống như một chú mèo trắng cao quý đang mê mẩn từng cái vuốt ve của chủ nhân.

Âu Dương Nhung khẽ giật mình, không nhịn được đưa hai ngón tay vân vê lọn tóc bạc mềm mại, tốt thật, đây nào phải tóc, rõ ràng là túi kinh nghiệm di động mà.

Vậy thì không thể sờ ít được.

Hắn bật cười, xoa xoa mái tóc bạc của tỳ nữ, người sau cũng ngốc nghếch đưa cổ lên cọ cọ vào tay hắn.

Vết thương bỗng nhiên hơi nhói, Âu Dương Nhung hoàn hồn, cúi đầu nhìn, thì ra là do tỳ nữ tóc bạc đang lau vết thương cho hắn lỡ tay đè mạnh, vết thương ở ngón giữa hơi sưng đỏ, lại rỉ máu.

“A!”

Vi Lãi hoảng sợ, vội vàng cúi đầu, mím chặt môi, đôi mắt to long lanh ngấn lệ.

“Chủ nhân, là nô nhi vô dụng, tay chân vụng về.”

“Không sao, là ta làm ngươi phân tâm...”

Âu Dương Nhung có chút lúng túng, nhưng lời xin lỗi còn chưa dứt, hắn bỗng cảm thấy ngón tay bị một luồng hơi ấm mềm mại bao phủ, ngay tại vết thương, càng được chăm sóc cẩn thận hơn.

“Hút...”

Cúi đầu nhìn, thì ra là tiểu tỳ nữ tóc bạc đang cúi đầu ôm lấy ngón tay hắn, môi hồng công lên, mái tóc xõa tung che khuất khuôn mặt ửng đỏ, nàng lí nhí giải thích:

“Chủ nhân, lúc nhỏ nô tỳ bị thương trong lồng... A mẫu thường xử lý vết thương như vậy... Sẽ khỏi nhanh hơn.”

Nói xong, nàng ngẩng đầu, đôi mắt long lanh nhìn Âu Dương Nhung, dường như hy vọng hắn vui vẻ.

Âu Dương Nhung cúi đầu, phát hiện có lẽ là do mấy ngày nay được ăn uống đầy đủ ở Mai Lộc Uyển, đôi môi của Vi Lãi không còn nhợt nhạt như trước nữa, mà đã hồng hào, căng mọng hơn rất nhiều.

“Nha đầu ngốc.”

Hắn lắc đầu thở dài, rút ngón tay về, định nói chuyện rõ ràng với nàng... Nhưng đúng lúc này.

“Sư huynh!”

Giọng nói trong trẻo của Tạ Lệnh Khương vang lên từ bên ngoài.

Cả hai người trong phòng đều giật mình, Âu Dương Nhung vội vàng đứng dậy đi ra ngoài, Vi Lãi cuống quýt lấy áo choàng cho hắn, sau đó vội vàng đuổi theo.

Ngoài sân.

“Tiểu sư muội, sao muội lại đến đây?”

Âu Dương Nhung tò mò.

“Không phải nói mang băng gạc đến cho huynh sao? Này, cầm lấy.”

Nữ lang Tạ thị xinh đẹp động lòng người đứng trước cửa, đưa hộp thuốc trong tay cho Âu Dương Nhung, ánh mắt liếc nhìn tỳ nữ tóc bạc xinh đẹp đang lẽo đẽo theo sau sư huynh, nàng khẽ cười:

“Nha, có vẻ là đã vào ổ chăn, xem ra sư muội đến không đúng lúc rồi, quấy rầy giấc mộng đẹp của sư huynh.”

“Không phải, ý ta là sao muội lại đột nhiên xuất hiện ở đây...”

Âu Dương Nhung không để ý đến lời trêu chọc của nàng, nhìn ra phía sau, nhíu mày hỏi:

“Sao không có ai thông báo, thẩm nương các nàng đâu rồi?”

“A, hôm nay ta không đi cửa chính.”

Tạ Lệnh Khương chỉ vào rừng mai bên cạnh:

“Vô tình thử xem sao, không ngờ lại có một con đường nhỏ thông qua đây.”

Âu Dương Nhung im lặng, sư muội à, muội là lính dò đường à?

Tuy trong lòng chửi bậy, nhưng hắn cũng không có tật giật mình, bèn mời Tạ Lệnh Khương vào thư phòng ngồi chơi.

Có nữ lang lạ lẫm, Vi Lãi càng thêm câu nệ, vội vàng buộc tóc lại, sau đó chạy đi lấy ghế, rót nước, bận rộn không thôi.

“Bình thường ít có khách, chiêu đãi không chu đáo, mong sư muội đừng chê cười.”

Trong thư phòng, Âu Dương Nhung tự tay pha trà chiêu đãi Tạ Lệnh Khương.

Tạ Lệnh Khương không đáp, nhìn hắn một lát, sau đó quay đầu nhìn nha đầu tóc bạc đang vụng về bưng trà rót nước, ánh mắt có chút phức tạp.

Một vị huyện lệnh, thư phòng phòng ngủ lại trống trải, đìu hiu như vậy.

Nàng nhịn không được lên tiếng:

“Chẳng lẽ sư huynh chưa từng nghĩ đến chuyện hưởng thụ chút lạc thú cá nhân sao?”

“Ý muội là?”

Âu Dương Nhung thản nhiên hỏi, cúi đầu rót trà.

Tạ Lệnh Khương nhìn Huyện lệnh trẻ tuổi trước mặt, cuối cùng chỉ thở dài:

“Sư huynh còn tiết kiệm mộc mạc hơn cả a cha ta.”

Âu Dương Nhung giật mình, hắn không ngốc, đại khái hiểu được ý tứ trong lời nói của sư muội, nhìn trái nhìn phải, bất đắc dĩ nói:

“Không phải đã có thêm một nha hoàn thiếp thân rồi sao? Ta chỉ là một đại nam nhân, có một nha hoàn ở bên, còn chưa đủ sao?”

Hơn nữa còn là một tiểu loli tóc bạc xinh đẹp, ngoan ngoãn hiểu chuyện hầu hạ hắn... Âu Dương Nhung thầm nghĩ, nếu là ở kiếp trước, hắn đã sớm bị treo đèn đường rồi.

“Sư huynh thật sự là...”

Tạ Lệnh Khương thu hồi ánh mắt khỏi người tỳ nữ tóc bạc rất không hợp thẩm mỹ của nàng, lắc đầu ngán ngẩm.

Tô phủ ngay sát vách, cho dù hiện tại sa sút, nhưng trong phòng của đám người Tô gia bá phụ bá mẫu đại lang tiểu muội, mỗi người đều có bảy tám nha hoàn hầu hạ. Ngay cả phòng của Doanh Nương, Thải Thụ cũng sắp xếp hai nha hoàn.

Còn a cha của nàng, tuy nổi tiếng thanh liêm trong văn đàn Đại Chu, nhưng bên cạnh cũng có vài lão bộc thân cận. Thậm chí Tạ Lệnh Khương còn hoài nghi, người hầu trong phòng Yến Lục Lang còn nhiều hơn cả sư huynh, huống chi sư huynh còn chọn một man nữ tóc trắng...

Cũng không biết là nàng ấy hầu hạ sư huynh, hay là sư huynh hầu hạ nàng ấy, ngay cả pha trà cũng không quen.

Vị quý nữ Tạ thị nào đó nhìn Âu Dương Nhung, ánh mắt càng thêm phức tạp.

Sau đó, đề tài của hai người chuyển sang sự vụ huyện nha ngày mai.

Xa xa, tỳ nữ tóc bạc xinh đẹp lặng lẽ đứng sau tấm rèm, nhìn lang quân chủ nhân trong thư phòng, nụ cười tự tin, phong thái nho nhã, trò chuyện cùng nữ lang tóc đen xinh đẹp.

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của nàng hiện lên vẻ tự ti và ngưỡng mộ... Đây mới là nữ tử xứng đôi với chủ nhân.

...

Đêm khuya, Tạ Lệnh Khương không nán lại lâu, sau khi uống xong chén trà nóng, nàng liền cáo từ.

Âu Dương Nhung nhận ra hôm nay sư muội có chuyện vui, nhưng nàng không nói, hắn cũng không hỏi nhiều.

Đợi tiễn sư muội, hắn thuận tay xoa đầu tỳ nữ tóc bạc đang trầm mặc, sau đó trở về phòng nghỉ ngơi.