Cái Gì A Quân Tử Mà Cũng Phòng À

Chương 150. Về chuyện quất roi tiểu sư muội (2)

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Cũng không biết là ai dẫn đầu, đám đông vây xem trên phố Lộc Minh bắt đầu vỗ tay rào rào.

Mà lúc này, ba người bị phạt có phản ứng khác nhau.

La Nhị khóc lóc thảm thiết, ôm chân Liễu Tử Lân cầu xin cứu mạng, cầu mua giảm tội.

Liễu Tử Lân thì mặt mày ghét bỏ mà đá tên mập ra xa, mặc kệ hắn sống chết.

Vị tam thiếu Liễu gia này cũng không nhịn được mà run rẩy, không phải vì có thể dùng tiền giảm tội, mà là... Bảy mươi trượng, e là hắn khó thoát khỏi kiếp nạn này.

Trượng hình là dùng gậy đánh vào mông, lưng, chân... Còn đánh roi thì nhẹ hơn một chút, là dùng thanh tre, cành dâu đánh vào lưng.

Bảy mươi trượng! Liễu Tử Lân không khỏi rùng mình, lau mồ hôi trên trán, nhìn về phía đại ca đang đứng sau đám đông, nhưng người sau chỉ lạnh lùng quay đi, sắc mặt rất khó coi.

Yến Lục Lang nhíu mày phất tay, ra hiệu cho thuộc hạ áp giải tên mập đã sụp đổ hối hận đang nằm bẹp trên đất xuống.

Lưu đày ba ngàn dặm không phải là chuyện đùa, chỉ là nghe dễ chịu hơn tử hình một chút mà thôi. Ba ngàn dặm ở đây cũng không phải là con số chính xác, mà là ý chỉ nơi xa xôi hẻo lánh, hơn nữa tỷ lệ tử vong trên đường đi rất cao... Gần như là không có đường về.

Sau khi huyện lệnh trẻ tuổi tuyên án, trượng hình và roi hình cần đám bộ khoái Yến Lục Lang dọn sảnh đường thi hành.

Để cho đám thuộc hạ đánh Liễu Tử Lân thì không sao, nhưng khi đối mặt với Tạ Lệnh Khương, bọn họ đều lộ vẻ mặt khó xử.

“Tạ cô nương, đắc tội rồi...”

Tạ Lệnh Khương im lặng lắc đầu, ý bảo không sao.

Nhưng đám bộ khoái vẫn quay đầu nhìn về phía Âu Dương Nhung, Âu Dương Nhung cúi đầu, không nhìn bọn họ, cũng không nhìn Tạ Lệnh Khương.

“Còn không mau thi hành!”

Thấy đám bộ khoái lam y vẫn do dự, huyện lệnh trẻ tuổi hai tay gác sau lưng liền lạnh lùng thúc giục:

“Nếu các ngươi không tiện, hay là thiếu người, vậy thì bản quan tự mình thi hành.”

Nào ngờ, đám người Yến Lục Lang lại đồng loạt gật đầu đồng ý, chắp tay khom người với Âu Dương Nhung.

“...” Âu Dương Nhung.

“Ta tới thì ta tới.”

Một giây sau, huyện lệnh trẻ tuổi hừ lạnh một tiếng, bước xuống bậc thang, nhận lấy một cây roi da, đi đến bên cạnh tiểu sư muội, buông tay, cúi đầu.

“Làm phiền sư huynh... Không cần nương tay.”

“Biết thì tốt, quay lưng lại.”

Hắn cúi đầu nhìn chằm chằm nền gạch xanh, nói.

Quý nữ Tạ thị ngoan ngoãn xoay người, đưa lưng về phía sư huynh và đám người.

Cổ tay Âu Dương Nhung run lên, nhưng vẫn hung hăng quất xuống...

Tạ Lệnh Khương cúi đầu, mặc cho tấm lưng trắng nõn dưới lớp lụa mỏng in hằn vết roi, nàng mím chặt môi, mái tóc đen nhánh che khuất biểu cảm trên khuôn mặt xinh đẹp, không nói một lời.

Sư huynh đánh thật đau.

Nhưng trong lòng nàng lại dâng lên một tia vui sướng.

Trái ngược với sự im lặng đến kỳ lạ ở đây - chỉ có tiếng roi vun vút của huyện lệnh trẻ tuổi tự tay thi hành roi hình, ở đầu bên kia, Liễu Tử Lân bị gậy đánh mông lại khóc lóc thảm thiết, kêu gào như heo trên bàn mổ... Hai bên tạo thành sự tương phản rõ rệt.

Âu Dương Nhung bỗng cảm thấy có gì đó sai sai.

Mỗi khi quất một roi, bên tai lại vang lên tiếng cá gỗ là sao nhỉ?

Là giá trị công đức do khán giả xung quanh cho, hay là công đức do Liễu Tử Lân bị đánh cho, hay là... Âu Dương Nhung không khỏi liếc nhìn tiểu sư muội trước mặt.

Chắc là không phải đâu...

Mặt khác, ngoài tiếng cá gỗ, Âu Dương Nhung phát hiện ra việc dùng roi da liên tục quất bảy mươi roi cũng là một kỹ thuật sống, nhất là phải cẩn thận tránh một số bộ vị phía sau, mặc dù có mấy roi vẫn vô tình quất trúng... Bên tai, gương mặt tiểu sư muội đỏ bừng, bờ vai nhỏ run rẩy.

Bảy mươi roi, một roi cũng không thiếu, cuối cùng cũng kết thúc, mà tiếng cá gỗ bên tai cũng biến mất...

Âu Dương Nhung im lặng, ném roi xuống, lau mồ hôi, nghiêm khắc hỏi:

“Sau này còn dám rút đao lung tung nữa không?”

“Không... Không dám.”

Nàng cúi đầu, nhỏ giọng đáp: “Không dám nữa.”

Một cái thường thức lạnh người.

Rất nhiều bách tính chạy đến phố Lộc Minh xem huyện lệnh trẻ tuổi xử án, kỳ thật đều là muốn xem tiết mục cuối cùng - phạm nhân kêu rên khi bị hành hình.

Cho nên, đám đông trên phố Lộc Minh càng lúc càng đông.

Ở vùng Giang Nam, đời sống tinh thần của người dân rất thiếu thốn, chỉ số giải trí mới lạ của vị Huyện lệnh này chỉ đứng sau pháp trường ở cửa chợ mà thôi.

Tâm lý chung của mọi người, đều thích xem náo nhiệt.

Là nên đau lòng suy ngẫm ư? Hiếm lắm.

Nhưng chính những “thứ ngu dân” chất phác này, lại có một thứ gọi là công bằng se sưởi trái tim bọn họ.

Bọn họ thấy, không chỉ tên tiểu nhân bị lưu đày, tên ác bá bị trừng phạt, mà ngay cả nữ sư muội thân cận, huyện lệnh trẻ tuổi kia cũng tự tay thi hành roi hình. Hắn đứng dưới tấm biển “Huyện Long Thành”, mỗi một roi giơ lên đều như quất vào không khí yên tĩnh.

Không hề lừa dối, qua loa.

Đám đông chật kín đầu đường, có người tò mò quan sát, có người nghiêm nghị kính nể, cũng có người không đành lòng nhìn.

Từ đầu đến cuối, trong số những thương nhân lương thực và hương thân vẫn luôn im lặng quan sát, có mấy người vốn còn do dự với kế hoạch xây dựng mới, lúc này thần sắc cũng trở nên kiên định.

Bất kể là giả vờ hay thật lòng, dưới bất kỳ hoàn cảnh nào cũng đều công tư phân minh, kiềm chế cảm xúc, làm việc theo quy củ, đây vĩnh viễn là liều thuốc an thần tốt nhất.

Còn mạnh mẽ hơn tất cả những lời nói suông, những chiếc bánh vẽ trên trời kia.

Bởi vì mọi người đều biết, ngươi là người chú trọng chữ “tín”, tự nhiên sẽ chỉ làm những việc đáng tin cậy.