Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Tại sao trước kia Liễu Tử Văn có thể liên kết tất cả hương thân trong huyện, đồng lòng nhất trí đối ngoại?
Ngoại trừ việc Liễu gia là gia tộc giàu có nhất, lại được thừa hưởng mối quan hệ rộng khắp do cha ông gây dựng nhiều năm ở Long Thành, còn bởi vì Liễu Tử Văn làm việc rất uy tín.
Chỉ đáng tiếc, sau khi tân Huyện lệnh nhậm chức, Liễu Tử Văn không dẫn dắt hương thân xử lý tốt mâu thuẫn với huyện nha Long Thành, không đặt lợi ích của mọi người lên hàng đầu, mà lại muốn dồn ép tân Huyện lệnh phải cúi đầu, kỳ thật việc này cũng không có gì sai, nhưng Liễu Tử Văn lại không thể khiến tân Huyện lệnh khuất phục.
Điều này khiến hắn mất đi uy tín.
Đối với các hương thân đang âm thầm ủng hộ xây dựng mới.
Một thương nhân lương thực cười nói:
“Vương thiếu chưởng quỹ, xem ra ngươi không có nhận sai tỷ phu a, vị này không chỉ có nguyên tắc, mà còn rất linh hoạt, mấu chốt là có thể làm việc, hơn nữa còn làm được việc lớn.”
“Vị này chỉ mới bước chân vào con đường quan trường, lại có xuất thân tiến sĩ Thanh lưu, nếu như ngày sau thật sự có thể trị hết lũ lụt ở Long Thành...”
Khóe mắt Vương Thao Chi không khỏi giật giật, các ngươi thì kính nể, nhưng người bị đánh là con cháu Vương Tạ!
Một thương nhân lương thực khác cũng bừng tỉnh đại ngộ, kinh ngạc nói:
“Thì ra vụ làm ăn xây dựng mới chỉ là phụ, mục đích chính là muốn kết giao với vị đại nhân này.”
Vương Thao Chi im lặng.
Lời của vị đồng liêu này không sai, nhưng hắn thật sự không ngờ, Âu Dương Nhung lại dám đối xử với đích nữ Tạ thị như vậy.
Tuy rằng mấy ngày nay hắn luôn gọi “tỷ phu tỷ phu” rất vui vẻ, nhưng cũng chỉ là trêu chọc mà thôi.
Bởi vì hắn vẫn luôn cho rằng Âu Dương Nhung đang theo đuổi Lệnh Khương tỷ tỷ, dù sao thì đích nữ ngũ họ đúng là có sức hấp dẫn rất lớn đối với những thư sinh xuất thân sĩ tộc nhỏ yếu.
Âu Dương Nhung có thể bái đại nho Tạ thị vi sư, lại còn có một tiểu sư muội xinh đẹp, quả thực là phúc ba đời. Nhưng nhà ở ven hồ hưởng trước ánh trăng, thì chẳng phải nên tận dụng cơ hội này để lấy lòng tiểu sư muội sao?
Nhưng giờ xem ra, mọi chuyện không giống như hắn tưởng tượng, đây là... đang quản giáo Lệnh Khương tỷ?
Hơn nữa, hắn cũng không ngờ Lệnh Khương tỷ tỷ lại ngoan ngoãn nghe lời như vậy, bị Âu Dương Nhung đánh bảy mươi roi, vậy mà vẫn đứng im tại chỗ, không hề nhúc nhích.
Mẹ kiếp, lượng thông tin hơi lớn rồi đấy.
Âu Dương Nhung chẳng để tâm đến suy nghĩ của những người bên dưới.
Mỗi một roi quất xuống, hắn đều nghe thấy tiếng rên rỉ khe khẽ “Ưm” của tiểu sư muội, nên cũng không hẳn là im lặng. Âm thanh nhỏ đến mức chỉ có Âu Dương Nhung đứng gần nhất mới có thể nghe thấy.
Đến khi tay hắn run rẩy buông roi xuống, sau khi gặng hỏi và nhận được câu trả lời ngoan ngoãn của nàng, hắn mới nhìn thấy vệt máu thấm qua lớp vải trên lưng Tạ Lệnh Khương.
Đối với sĩ nhân, lại là nữ tử, khi dụng hình không cần cởi y phục. Tạ Lệnh Khương lại mặc bộ y phục bằng loại tơ lụa thượng hạng, bên trong hẳn là còn có lớp áo lót không mỏng, nên áo khoác ngoài không bị rách, chỉ là chất liệu mềm mại khiến lực đạo mỗi roi đều tác động trực tiếp lên da thịt.
Bên này vừa thi hình xong, bên kia Liễu Tử Lân cũng đã chịu đủ bảy mươi trượng dài lê thê.
Từ lúc mới bắt đầu van xin tha thứ, đến giữa chừng chửi rủa, rồi sau đó là tiếng kêu rên thảm thiết...
Đến khi Yến Lục Lang thu gậy, hắn đã gần như im lặng vật lý (mute), miệng như có tơ nhện, thở nhiều hơn hít…
Một lão nha dịch lấy miếng vải thô, qua loa che lên mông đẫm máu và da tróc thịt bong của Liễu tam thiếu gia. Đám hạ nhân Liễu thị mặt mày tái mét, vội vàng chạy đến cứu chủ nhân.
Âu Dương Nhung nhận lấy chiếc áo choàng trắng sạch sẽ mà Yến Lục Lang chuẩn bị sẵn từ trong huyện nha, khoác lên lưng tiểu sư muội đang cắn răng kiềm rên.
Tạ Lệnh Khương len lén nhìn biểu cảm của sư huynh.
Trong bộ quan phục, hắn mím môi không nói, vẻ mặt bình tĩnh, sau khi khoác áo cho nàng xong, liền lặng lẽ xoay người, bước lên bậc thang, đón ánh mặt trời.
Âu Dương Nhung đứng trên bậc thang trước cửa huyện nha, nhìn về phía đám đông đang định tản đi, cao giọng nói: “Vừa hay mọi người đều đang ở đây! Bản quan có chuyện muốn tuyên bố.”
Dòng người trên phố Lộc Minh như nước dâng gặp phải bức tường, dừng lại rồi quay trở về, không ít người ngơ ngác xoay người, nhìn về phía thân ảnh cao gầy mặc quan phục màu xanh nhạt kia.
Hắn bình tĩnh nói: “Từ khi bản quan nhậm chức đến nay, tuy đã mở kho lương, xây dựng doanh trại cứu tế, dĩ công đại chẩn... Có chút thành tích trong việc cứu trợ thiên tai, nhưng vấn đề căn bản của nạn lụt ở suối Hồ Điệp vẫn chưa được giải quyết triệt để.”
“Bản quan ăn lộc của dân, lại chậm trễ việc này, thật hổ thẹn.”
“Phải biết rằng, nạn lụt ở huyện Long Thành không chỉ đơn giản là an trí nạn dân, dọn dẹp nhà cửa, khôi phục thương mại! Nếu chỉ cứu trợ mà không trị thủy, nếu chỉ cầu nguyện trời đất mà không hành động, nếu chỉ biết sợ hãi mà không dám dũng cảm đối mặt.”
“Thì hôm nay, tất cả những gì chúng ta vất vả gây dựng lại trên đống đổ nát này, nhà cửa, ruộng vườn, vợ con... Chắc chắn sẽ lại bị cơn lũ tiếp theo cuốn trôi, nghiền nát, một lần nữa hóa thành hư ảo!”
“Nạn lụt Long Thành, tuyệt đối không phải thiên tai, nếu không hành động, chính là nhân họa!”
Cả quảng trường im lặng như tờ.
Trong tai mọi người, giọng nói của huyện lệnh trẻ tuổi không hề hùng hồn, thậm chí không quá vang dội, nhưng ánh mắt kiên định của hắn, lại như từng câu từng chữ khẳng định một sự thật không thể chối cãi.
Hắn đang nghiêm túc nói cho tất cả bách tính Long Thành một sự thật hiển nhiên nhưng lại tàn khốc.
Giọng điệu bình tĩnh nhưng đầy tin tưởng của hắn, đặc biệt có sức thuyết phục.
Một số người dân Long Thành bị mất nhà cửa, mất người thân trong trận lụt trước không khỏi ôm mặt khóc nấc, sự im lặng của đám đông bị phá vỡ, mà nỗi đau thương lại dễ lây lan nhất.
Giờ phút này, tất cả mọi người có mặt trên phố Lộc Minh đều tập trung tinh thần, ánh mắt cùng với ánh mặt trời trên cao đồng loạt chiếu vào huyện lệnh trẻ tuổi.
Liễu Tử Văn vốn định phất tay áo rời đi, cũng dừng bước, càng nghe càng cảm thấy bất an, không khỏi nhíu mày nhìn vị huyện lệnh đang “diễn kịch” kia.
“Vậy rốt cuộc phải trị thủy như thế nào?”