Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Âu Dương Nhung gật đầu: “Chắc hẳn mọi người đều muốn hỏi câu này, có phải là tiếp tục gia cố đập Địch công không?”
“Không.”
Hắn lắc đầu chắc nịch: “Đập Địch công chỉ trị ngọn, không trị gốc.”
“Vậy gốc là cái gì?”
Huyện lệnh trẻ tuổi giơ tay chỉ mạnh về phía tây: “Khúc quanh co uốn lượn cản lũ vào sông của suối Hồ Điệp chính là gốc! Mỗi lần Vân Mộng Trạch lên lũ thì nước lớn đều dồn về dòng chảy suối Hồ Điệp, dòng suối hiền hòa nuôi dưỡng bao đời người dân Long Thành, đến mùa lũ lại biến thành mãnh thú cắn nuốt sinh linh!”
“Con mãnh thú này, giương nanh múa vuốt, hung hăng vô độ!”
“Nếu không thuần phục con mãnh thú này, nạn lụt ở huyện Long Thành sẽ không bao giờ chấm dứt, người giàu có thể bỏ nhà chạy trốn, quan lại có thể từ quan. Nhưng còn các ngươi thì sao? Còn con cháu các ngươi thì sao? Chẳng lẽ đời đời sống trong nỗi sợ hãi trước cơn đại hồng thủy bốn năm một lần?”
“Có lẽ có người đã quen rồi, đã cam chịu số phận, thậm chí coi đó là chuyện bình thường, nhưng bản quan không quen, bản quan không cam chịu, bản quan không coi đó là chuyện bình thường, làm quan một nhiệm kỳ, không dám nói tạo phúc cho muôn dân, nhưng ít nhất phải không hổ thẹn với lương tâm, làm hết sức mình!”
“Hơn nữa, bản quan tin tưởng, trong số con cháu Ngô Việt, cũng có người không cam chịu số phận, không chấp nhận an phận!”
“Nếu ngươi không phải là người như vậy, thì bây giờ có thể về nhà, bởi vì những lời tiếp theo của bản quan chỉ nói cho những người dân Long Thành không cam chịu số phận! Chuyện tiếp theo, chỉ có chúng ta mới có thể làm được!”
Đám đông chen chúc không nhúc nhích, không ai rời mắt, không ai nhấc chân, thậm chí còn có người run rẩy hỏi: “Đại nhân, chúng ta phải làm gì bây giờ? Không gia cố đập Địch công thì làm sao ngăn được nước lũ?”
“Hỏi hay lắm.”
Âu Dương Nhung gật đầu, quay sang nhìn Yến Lục Lang, người sau lập tức dẫn đám bộ khoái lên bậc thang, đẩy rộng cửa chính huyện nha phía sau Âu Dương Nhung.
Cánh cửa vốn đóng chặt khi thăng đường, giờ phút này cuối cùng cũng được mở toang.
Rất nhanh, cảnh tượng bên trong sân sau hiện ra trước mắt mọi người:
Một tòa sa bàn khổng lồ dài rộng khoảng tám thước đặt giữa sân.
Sa bàn mô phỏng địa hình khu vực suối Hồ Điệp ở huyện Long Thành, khá tinh xảo, nếu là người thường xuyên leo núi nhìn xa, sẽ nhận ra sa bàn này mô phỏng dòng suối quanh co của suối Hồ Điệp rất chân thực.
Mà điểm thần kỳ của sa bàn này chính là, nước giếng được dẫn lên từ giếng, tuần hoàn đổ vào sa bàn, hơn nữa, dưới sự điều khiển của đám người Liễu A Sơn, dòng nước chảy vào “suối Hồ Điệp” trên sa bàn rất mạnh.
Theo lý mà nói, nếu hoàn toàn mô phỏng dòng sông quanh co khúc khuỷu của suối Hồ Điệp, thì dòng nước chảy xiết chắc chắn sẽ tràn ra khỏi lòng sông, ngập hơn nửa sa bàn.
Nhưng giờ phút này, dù dòng nước chảy mạnh đến đâu, vẫn chảy theo lòng sông trên sa bàn, không hề tràn ra ngoài.
Trong đám đông đang kiễng chân, chen chúc nhau nhìn ngó, có người tinh mắt bỗng nhiên phát hiện, dòng chảy cyar suối Hồ Điệp trên sa bàn, dường như có chút khác biệt.
Hình như là có thêm một đường chảy “thẳng tắp”, nó bỏ qua đoạn sông quanh co, nối liền hai đầu, biến thành kết cấu chữ “Ao 凹”.
Mà bến phà Bành Lang vốn nằm ở đoạn sông uốn lượn như cánh bướm 几 kia, trở thành một nhánh sông.
Phía dưới có thêm dòng chính, khiến nước sông từ thượng nguồn Vân Mộng Trạch đổ xuống, chảy qua huyện thành Long Thành, rồi đổ vào hạ du Trường Giang.
Mọi người càng xem càng kinh ngạc, chỉ một đường thẳng đơn giản, lại như quỷ phủ thần công, khiến suối Hồ Điệp vốn hung dữ trở nên ngoan ngoãn như cừu non!
Mô phỏng trên sa bàn tuy có vẻ lý thuyết suông, nhưng quy luật nào đó cùng tia hy vọng le lói trong tuyệt vọng, lại dần dần hiện ra, giống như ánh bình minh ló dạng.
Âu Dương Nhung nhìn sắc mặt đám đông bắt đầu thay đổi, hắn không quay đầu lại, chỉ vào sa bàn phía sau, hào hùng nói:
“Nếu mỗi lần nước lớn ở Vân Mộng Đại Trạch đều khó vào sông, vậy chúng ta sẽ mở một con sông mới cho nó vào! Nếu suối Hồ Điệp quanh co khúc khuỷu, không thể thoát lũ, chúng ta sẽ nắn thẳng nó! Nếu con mãnh thú này giương nanh múa vuốt, chúng ta sẽ đồng tâm hiệp lực, vung cuốc xẻng, đào sâu nạo vét, cho đến khi thuần phục nó mới thôi!”
Lời vừa dứt, như sấm sét giữa trời quang, chấn động toàn trường, không ít người kinh ngạc không nói nên lời, ngay cả đám người Tạ Lệnh Khương, Yến Lục Lang và Vương Thao Chi đã sớm tiêu hóa xong sự kinh ngạc cũng theo bản năng nhìn chăm chú vào vị huyện lệnh trẻ tuổi nào đó.
Tuy nhiên, dù bị thuyết phục, nhưng trong đám đông vẫn có người lo lắng hỏi: “Đại nhân, nếu mở một con sông mới, vậy bến phà Bành Lang hiện tại... và cổ kiếm lô ở bờ tây thì sao? Chẳng phải là phân lưu nước của suối Hồ Điệp sao? Nghe các lão nhân nói, nước suối Hồ Điệp có long khí, vị trí kiếm lô không thể động, huống chi là thay đổi đường sông...”
Huyện lệnh trẻ tuổi giơ hai ngón tay lên, lạnh lùng cắt ngang: “Thứ nhất, bến phà Bành Lang sẽ không bị bỏ hoang, nó chỉ là quá nhỏ, huyện nha sẽ xây thêm một bến phà nữa để phân tải; thứ hai, xin hỏi là kiếm của các vị quan to quý nhân quan trọng, hay là tính mạng vợ con của người dân Long Thành quan trọng hơn.”
Người vừa đặt câu hỏi lập tức câm miệng.
Giọng điệu của huyện lệnh trẻ tuổi, dường như không phải là đang cho lựa chọn, mà là một câu hỏi tu từ... không cần trả lời.
Vấn đề duy nhất được “giải quyết”, cả quảng trường lại yên tĩnh trở lại, những người dân đời đời sống trong sợ hãi trước nạn lụt nhìn nhau, vừa nghĩ đến công trình vĩ đại chưa từng có này sắp được khởi công, không ít người thở hổn hển.
Dưới ánh mặt trời chói chang giữa trưa, huyện lệnh trẻ tuổi tuy mồ hôi nhễ nhại nhưng ánh mắt vẫn kiên định, giọng nói vang vọng khắp quảng trường:
“Bản quan tuyên bố, từ hôm nay trở đi, huyện nha Long Thành sẽ dẫn đầu, chiêu mộ thanh niên trai tráng trong huyện, cùng với các thương nhân và hương thân, bắt đầu công trình chỉnh trị suối Hồ Điệp! chúng ta sẽ đạo một kênh nước ở phía đông phố Lộc Minh, xây lên một bến đò mới tinh và vài con đường mua bán!”