Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Hoặc là chết tức tưởi ngay lập tức, hoặc là gánh chịu sự tra tấn phi nhân rồi chết dần chết mòn.

Phía dưới, nụ cười trên khóe miệng Phàn Ly càng thêm rạng rỡ.

"Một, hai, ba, bốn..."

Hắn thầm đếm.

Hắn tin rằng Ngu Uyên sẽ sớm không chịu nổi nỗi thống khổ kia, chọn cách nhảy xuống hố để giải thoát chỉ trong nháy mắt.

Bởi hắn biết rõ, nỗi đau mà Ngu Uyên phải gánh chịu sẽ ngày càng trầm trọng, thậm chí còn thống khổ hơn cả cái chết.

Dù là nhảy xuống chết, hay máu thịt và tạng phủ bị xé nát, đều chẳng liên quan gì đến hắn.

Hắn hoàn toàn có thể phủi sạch mọi quan hệ.

"Ba mươi, ba mươi mốt, ba mươi hai..."

Phàn Ly đếm thầm, nụ cười dần thu lại, rồi mở bừng mắt.

Hắn ngẩng đầu, lại ngước nhìn lên cao.

Ngu Uyên vẫn còn đó, vẫn đang lảo đảo, rõ ràng đang phải gánh chịu sự dằn vặt thống khổ gấp bội.

Thế nhưng, Ngu Uyên vẫn không chọn cách nhảy xuống để kết liễu.

Thay vào đó, y dùng ý chí ngoan cường đến kinh người để chống chọi nỗi thống khổ không ngừng gia tăng.

Y lấy việc chịu đựng đau đớn làm cái giá phải trả, vẫn đang kiên trì, kiên trì... Chỉ để được sống thêm một khắc.

"Không tệ."

Phàn Ly thầm đánh giá, trong lòng đã có phần coi trọng Ngu Uyên, cảm thấy nếu cho y thời gian và cơ duyên, kẻ này nói không chừng thật sự có hy vọng trở thành kình địch của mình.

Chỉ tiếc, rất nhiều chuyện đều không có chữ nếu.

Hôm nay, Ngu Uyên nhất định phải chết!

...

"Phàn Ly ra tay rồi."

Lão tướng quân ở cấm địa khẽ hừ một tiếng, nhận xét: "Tiểu tử xấu xa này quả nhiên lắm thủ đoạn. Lợi dụng lúc Ngu Uyên thu nạp thiên địa linh khí, hắn đã lén lút trộn lẫn lực lượng âm độc của mình vào trong, truyền thẳng vào cơ thể y."

Lý Ngọc Thiềm nhíu mày: "Bây giờ ta có cần can thiệp không?"

"Ngươi để ý một chút, khi Ngu Uyên không chịu nổi nữa mà nhảy xuống, đừng để y thật sự chạm đất." Lão tướng quân dùng tâm hồ quan sát nhất cử nhất động bên kia, dặn dò: "Chỉ cần không nhảy xuống, y sẽ không chết ngay. Lực lượng mà Phàn Ly truyền vào không phải để giết y ngay lập tức, mà là để từ từ, từng chút một phá hủy sinh cơ huyết nhục của y."

"Quả nhiên vẫn là Phàn Ly." Lý Ngọc Thiềm cảm thán.

"Nói thật, ta rất khâm phục tiểu tử xấu xa kia." Lão tướng quân híp mắt. "Không thích thì không thích. Nhưng hắn là người của đế quốc, là người của Phàn gia, ta đều sẽ coi trọng hắn. Cách làm thật thông minh, thần không biết quỷ không hay mà ra tay, không có tiếp xúc thực tế, chúng ta đều không thể truy cứu sau này."

"Mà việc cần làm, kẻ cần giết, đã bị hắn xử lý gọn ghẽ như thế."

"Kẻ bị hắn nhắm tới đúng là xui xẻo. Dù là Lý Vũ hay Nghiêm Lộc, về mặt âm mưu quỷ kế tuyệt đối không phải đối thủ của hắn. Kẻ này là một quỷ tài, bất luận trên con đường tu hành, sau này tòng quân, hay đảm nhiệm gia chủ Phàn gia, đều sẽ không chịu thiệt thòi."

Lão tướng quân đưa ra lời nhận xét khách quan.

Lý Ngọc Thiềm cũng tỏ vẻ đồng tình, gật đầu nói: "Ừm, ta không thích hắn. Nhưng nếu cảnh giới, thực lực, địa vị của hắn tương đương với ta, mà lại là kẻ địch của ta, ta cũng sẽ thấy đau đầu, phải ngày đêm đề phòng."

...

"Hộc! Hộc hộc!"

Trên thềm đá, Ngu Uyên không ngừng chao đảo, cảm nhận rõ huyết nhục và cả tạng phủ trong cơ thể đều đang bị xé rách.

Quanh lồng ngực, luồng lực lượng âm nhu vẫn đang điên cuồng tàn phá.

Y không kìm được, phun ra một ngụm máu tươi.

"Dù sao cũng chết, nhảy xuống đi, kết thúc tất cả mọi thứ ngay lập tức."

"Cần gì phải cố gắng chèo chống?"

"Ngươi biết rõ ở cảnh giới hiện tại, với sức của mình không thể chống lại những luồng lực lượng khủng khiếp mà tinh thuần kia."

"Nhảy xuống đi."

Từng ý niệm nảy sinh, rồi lại bị y dập tắt, bị y đè nén xuống.

"Không thể! Ta tuyệt đối không thể chết! Ta tuyệt đối sẽ không nhảy xuống, sẽ không cầu chết!"

Dưới sự tra tấn đau đớn phi nhân, những ý nghĩ không ngừng nảy ra trong đầu đều lần lượt bị y dùng ý chí trấn áp.

"Sức mình không đủ, chỉ có thể cầu viện thứ khác!"

Dường như có một tia sáng lóe lên trong đầu, y cố nén cơn đau thấu xương, tập trung tinh thần, dùng Thiên hồn cảm nhận những mảnh kiếm quang nhỏ vụn ở hai cánh tay.

Y sớm phát hiện, lực lượng âm nhu mà Phàn Ly truyền vào cơ thể vốn không hề chạm đến hai cánh tay của mình.

Những luồng lực lượng âm nhu kia hễ đến gần cánh tay liền như có linh tính, tự động lảng tránh sang nơi khác.

Dường như chúng đang theo bản năng mà né tránh thứ gì đó.

"Ta vẫn chưa thể lĩnh ngộ được sự kỳ lạ của các ngươi, sự tinh diệu của kiếm quyết. Nhưng các ngươi, nếu đã chọn khắc ấn chiếm cứ trên xương cốt của ta thì chính là đã thừa nhận ta."

"Và bây giờ, ta cần các ngươi!"

Ngu Uyên gào thét trong lòng, thử dùng Thiên hồn mạnh nhất trong tam hồn kết nối với những luồng kiếm quang kia, tìm kiếm sự trợ giúp.