Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Đột nhiên, y chấn động kịch liệt.

Sau khi Thiên hồn kết nối và truyền đạt tâm niệm, hai cánh tay của y bỗng trở nên rực rỡ chói lòa!

Dưới lớp da như có những đàn cá nhỏ, dọc theo cánh tay bơi về phía lồng ngực, bơi về phía tạng phủ, eo bụng và cổ.

Từng đốm kiếm quang tựa như một bầy cá hung ác.

Nơi nào kiếm quang lướt qua, lực lượng âm nhu của Phàn Ly liền bị cắn xé xóa sạch, bị chém đứt chỉ trong nháy mắt.

Khí tức hoang sơ, hùng vĩ, cổ xưa bỗng nhiên tràn ngập quanh người Ngu Uyên.

"Phụt phụt phụt!"

Ngu Uyên tựa hồ nhìn thấy trong cơ thể mình có những đốm sáng lấp lánh như sao, tẩy rửa sạch sẽ luồng khí âm nhu.

Cảm giác đau đớn như thể linh hồn bị xé rách, huyết nhục bị nghiền nát nhanh chóng biến mất.

Thân hình đang lung lay sắp đổ cuối cùng cũng đứng vững trở lại. Hơn nữa y còn nhận ra, dưới sự vây quét của những luồng kiếm quang kia, lực lượng âm nhu mà Phàn Ly truyền vào cơ thể hoàn toàn không chịu nổi một đòn.

Y không biết mình đang đứng trên thềm đá, toàn thân tỏa ra vầng sáng màu trắng sữa.

Y dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn xuống hố sâu, nhìn về phía Phàn Ly.

Phàn Ly đang ngồi tĩnh tọa bất động đã sớm mở mắt, gương mặt tuấn tú trông có phần tái nhợt.

Hơn nữa, nơi khóe miệng hắn lại còn vương một vệt máu.

Hắn vẫn cười, ngước nhìn Ngu Uyên, nhẹ nhàng gật đầu.

Ngu Uyên thấy vậy, cười khà khà, cũng gật đầu đáp lại.

Ngay sau đó, y không dừng lại nữa mà đi thẳng lên trên.

Mà Phàn Ly cũng không truy đuổi.

Chỉ có điều ánh mắt hắn vẫn luôn dõi theo Ngu Uyên.

Mãi cho đến khi Ngu Uyên hoàn toàn biến mất, hắn vẫn nhìn lên cao, rất lâu chưa thu lại ánh mắt.

"Phàn Ly? Tại sao không ra tay với hắn?" Một tộc nhân khẽ hỏi.

"Các ngươi trông chừng giúp ta, ta muốn chuyên tâm tu hành." Không trả lời, Phàn Ly lấy ra một viên đan dược tỏa hương thơm ngát, nuốt vào bụng rồi lập tức bắt tay vào luyện hóa.

Chỉ có hắn và Ngu Uyên biết, sau khi những luồng kiếm quang kia nghiền nát lực lượng âm nhu, hắn cũng vì thế mà bị phản phệ.

Ngu Uyên trọng thương, cuối cùng hắn cũng bị thương.

Hai người lòng dạ biết rõ, đều ngầm hiểu ý nhau, tránh để xung đột bùng nổ lần nữa.

"Ngu gia, Ngu Uyên!"

Phàn Ly thầm gầm lên, ghi nhớ kỹ cái tên này, cũng là lần đầu tiên nghiêm túc ngẫm lại lời của Trúc.

Nếu Ngu Uyên ở cùng cảnh giới với mình, chẳng lẽ mình thật sự không phải đối thủ của y?

Ngu Uyên mới vào Uẩn Linh cảnh, lần đầu tiên hai người giao đấu vậy mà hắn lại không chiếm được thế thượng phong, rơi vào kết cục lưỡng bại câu thương.

Lực lượng đột nhiên bộc phát trong cơ thể Ngu Uyên, tại sao lại mang lại cảm giác quen thuộc như vậy?

...

...

Nắng đang gắt.

Lưng dựa vào những tảng đá lởm chởm, Ngu Uyên ngồi ngay ngắn trên mặt đất trắng bạc, phơi mình dưới nắng gắt, toàn thân bốc hơi nóng.

Dược lực của một viên Huyết Nguyên đan hóa thành dòng chảy nhỏ, tẩm bổ huyết nhục, bổ sung nguyên khí.

Trong cơ thể, những vết thương bị xé rách do Phàn Ly ám toán đang dần được chữa lành.

Những luồng kiếm quang kia sau khi chém tan lực lượng âm nhu liền quay về xương cánh tay y.

Kiếm quang như những ấn ký kỳ dị in hằn trên từng đốt xương, tràn ngập vần điệu và khí tức hoang sơ, hùng vĩ, chờ y tìm tòi lĩnh ngộ.

Tách khỏi Phàn Ly đã được một lúc.

Nhờ lực lượng của Huyết Nguyên đan và Cửu Diệu Thiên Luân, y chuyên tâm chữa thương.

Cách đó không xa, trong bóng râm của những tảng đá, đám người Triệu Nhã Phù, Viên Cương cũng đang tu hành.

Lần này họ không chọn bất kỳ hố trời nào gần đó mà ở lại trên cánh đồng.

Làm vậy là vì lo rằng sẽ lại bùng nổ xung đột và chiến đấu ở một hố trời nào đó.

Viên Cương lo lắng những người ở thành U Nguyệt có thể đang tìm kiếm họ tại những hố trời kia.

"Cộp cộp!"

Chợt có tiếng bước chân vang lên gần đó.

Triệu Nhã Phù lập tức cảnh giác, lặng lẽ đứng dậy, đưa mắt nhìn về một phía.

Chẳng bao lâu sau, nhóm người Hàn Tuệ của Lãnh Nguyệt thành xuất hiện với vẻ mặt ủ rũ, phờ phạc.

Trước đó, khi Ngu Uyên đi lên từ giữa hố sâu, hai đội ngũ đã chia đường, hành động riêng lẻ.

Theo lời mời của Ngu Uyên, bọn họ tạm thời không thăm dò mảnh vỡ mặt trăng bên trong hố sâu, mà tới cánh đồng hoang tu chỉnh, khôi phục linh lực, cẩn trọng cân nhắc bước đi tiếp theo.

Hàn Tuệ lại dẫn người Lãnh Nguyệt thành đi tìm kiếm kỳ ngộ tại một hố sâu khác.

Nhưng hiện tại, bọn họ cũng lại đi lên trên.

"Hàn tỷ tỷ, sao các ngươi cũng tới đây?" Triệu Nhã Phù vẫy tay, nhìn dáng vẻ chật vật của bọn họ, hỏi: "Sao thế? Gặp phải ai à?"

"Bọn ta đã xảy ra xung đột với người của Tàn Nguyệt thành ở một nơi khác." Hàn Tuệ cực kỳ phiền muộn. "Cũng là bức bích họa do bọn ta phát hiện trước, sau khi rót linh lực vào, nó hiện ra một trận đồ kỳ dị. Trận đồ đó chắc là một loại pháp trận hộ tông cỡ lớn, khi bọn ta định sao chép lại thì bị Tàn Nguyệt thành tập kích."