Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

"Thanh kiếm này, lẽ nào đang ở nơi nào đó trong cấm địa?" Ngu Uyên nhíu mày trầm tư.

...

Tại một mảnh vỡ mặt trăng khác.

Phùng Hinh đứng sừng sững, bàn tay ấn lên đồ án hình kiếm đột nhiên tỏa ra thần quang màu xanh biếc chói lọi.

Thần quang tà dị mà âm hàn, từng luồng bay ra từ lòng bàn tay nàng, nhập vào những đồ án hình kiếm khác trên mảnh vỡ.

"Rắc rắc!"

Mảnh vỡ mặt trăng to lớn không chịu nổi lực lượng kinh người, đột nhiên nứt toác. Một đồ án hình kiếm tách khỏi mảnh vỡ, bay về phía nàng.

"Phụt!"

Chưa kịp đến gần, đồ án hình kiếm đã nổ tung thành bột phấn. Tiếp đó, càng nhiều đồ án hình kiếm bay tới, nhưng tất cả đều lần lượt hóa thành tro bụi. Ngay cả mảnh vỡ mặt trăng kia cũng không thoát khỏi số phận, tan thành năm bảy mảnh. Dưới đáy hố chỉ còn lại những mảnh vụn vặt.

"Chỉ là kiếm quyết không có hồn mà thôi."

Phùng Hinh vẻ mặt hờ hững: "Kiếm quyết còn có thể phát động, chứng tỏ hồn vẫn còn. Ta muốn xem thử, sau bao nhiêu năm, nó còn phát huy được mấy phần uy lực."

Nàng bất chợt nhìn chằm chằm vào thi thể Cao Hồng.

Đôi mắt Cao Hồng bỗng đảo một vòng quỷ dị.

Trong khi xác thịt Cao Hồng khô héo với tốc độ kinh hoàng, đôi mắt hắn lại trở nên linh động một cách tà mị, tựa hồ hóa thành mặt gương phản chiếu vô vàn cảnh tượng hắn từng chứng kiến lúc sinh tiền.

"Một Ngu Uyên, một Phàn Ly, chỉ hai kẻ này là đáng ngờ nhất."

Đạt được mục đích, Phùng Hinh thu hồi ánh mắt khỏi thi thể Cao Hồng, không nán lại thêm mà cất bước đi lên thềm đá phía trên.

...

"Sáu viên Thận Châu đã vỡ, Thủy Mạc Thận Huyễn không thể kết nối."

Nét mặt Lý Ngọc Thiềm rốt cuộc cũng đanh lại: "Cấm địa chắc chắn đã xảy ra biến cố. Nếu không, chẳng thể nào sáu viên Thận Châu lại liên tiếp bị phá hủy trong thời gian ngắn như vậy."

Vẻ ung dung trên mặt lão tướng quân biến mất: "Thí luyện Cấm địa kéo dài nửa năm, hiện tại chỉ vừa mới bắt đầu, một tháng còn chưa qua, tuyệt đối không thể xảy ra đại họa."

"Để ta đích thân đi xem sao." Lý Ngọc Thiềm lên tiếng.

Lão tướng quân trầm ngâm một lát rồi gật đầu: "Đi xem cũng tốt, ta trấn thủ bên ngoài, tiếp tục quan sát những nơi khác."

"Ta sẽ tìm sáu viên Thận Châu kia, xem thử nguyên nhân vì sao chúng đột ngột hư hại." Lý Ngọc Thiềm hành sự dứt khoát, sau khi được chấp thuận liền hóa thành một cơn gió, phiêu nhiên lướt vào Cấm địa.

...

"Phía dưới có người."

Một giọng nói lạ lẫm bất thình lình vang lên trên đỉnh đầu nhóm Ngu Uyên.

Toàn bộ người của thành Ám Nguyệt lập tức kinh động, vội ngước nhìn lên không trung.

Không lâu sau, từng bóng người lần lượt hiện diện.

"Người của thành Ám Nguyệt." Một kẻ cười khẩy: "Vậy mà lại đụng phải bọn họ, tẻ nhạt, thực sự quá tẻ nhạt. Ta đoán Mảnh Vỡ Mặt Trăng phía dưới kia chắc chẳng có gì đáng để thăm dò."

"Nghiêm gia!" Sắc mặt Viên Cương đại biến.

Hắn nhận ra ngay những kẻ đang hạ xuống từ trên cao chính là thí luyện giả của Nghiêm gia trong đế quốc!

Nghiêm Lộc đứng trên lưng kim tê cuồng bạo, suýt chút nữa đã đâm trúng Ngu Uyên, để lại cho bọn họ ấn tượng quá mức sâu sắc.

Nếu là tộc nhân Nghiêm gia, Viên Cương thật sự không còn chút ý niệm phản kháng, đã chuẩn bị nhường đường, giao Mảnh Vỡ Mặt Trăng trông không có gì đặc sắc bên dưới cho đối phương dò xét trước.

Ngay cả Triệu Nhã Phù cũng cảm thấy bất lực, nhún vai với Ngu Uyên.

Nàng tự biết bản thân hiện tại tuyệt đối không phải là đối thủ của Nghiêm Lộc.

"Không sao, đối phương đã là Nghiêm gia thì không cần đối đầu trực diện." Ngu Uyên lại tỏ ra rất thản nhiên, dù sao Mảnh Vỡ Mặt Trăng trước mắt vốn không có điểm nào đáng mong đợi, để Nghiêm gia xem qua thì bọn họ cũng chẳng tổn thất gì.

"Thành Ám Nguyệt..."

Nghiêm Lộc thân hình cao lớn, ngạo nghễ đứng giữa không trung, chủ động dừng lại.

Hắn ho nhẹ một tiếng.

Những tộc nhân Nghiêm gia còn lại cũng tạm thời dừng bước, chờ đợi mệnh lệnh tiếp theo.

Ánh mắt Nghiêm Lộc dò xét phía dưới, lướt qua Viên Cương, rời khỏi Triệu Nhã Phù, sau đó dừng lại trên người Ngu Uyên: "Các ngươi có phát hiện gì không?"

Ai nấy đều nhận ra hắn chỉ đang đối thoại với Ngu Uyên.

Sắc mặt Ngu Uyên vẫn bình thản: "Không có phát hiện gì, chỉ là một Mảnh Vỡ Mặt Trăng bình thường, chẳng có gì đặc biệt cả. Sao, Nghiêm gia các ngươi có hứng thú à?"

Nghiêm Lộc thoáng do dự.

"Nếu các ngươi có hứng thú thì cứ tới kiểm tra, thử vận may cũng không sao." Ngu Uyên ra vẻ rộng lượng, thậm chí còn chủ động mời mọc: "Bọn ta thế nào cũng được, đằng nào cũng chẳng nhìn ra manh mối gì."

Những tộc nhân Nghiêm gia còn lại đều nhìn về phía Nghiêm Lộc, cảm thấy vô cùng khó hiểu.

Bởi vì mấy lần trước bọn họ theo chân Nghiêm Lộc, hễ gặp đội ngũ của các thành trì khác đều không nói nửa lời, cứ xông lên trước rồi tính sau.

Thấy nơi nào có chỗ kỳ diệu thì ép đội ngũ khác đứng chờ một bên, đợi bọn họ tham ngộ xong mới thôi.