Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

"Lý Vũ rất mạnh, cũng chính hắn là người phát hiện ra kẻ xâm nhập và tập trung mọi người lại. Nhưng ta lại cảm thấy ở một số phương diện, Lý Vũ chưa chắc đã mạnh hơn ngươi."

"..."

Chiêm Thiên Tượng không ngừng lải nhải.

Hàn Tuệ đi bên cạnh, ánh mắt có chút kỳ lạ. Chỉ riêng việc hắn đem Ngu Uyên ra so sánh với Lý Vũ vốn đã nói lên giá trị của Ngu Uyên rồi. Nhưng Ngu Uyên dù sao cũng chỉ có tu vi Uẩn Linh cảnh sơ kỳ, còn Lý Vũ chính là Phá Huyền cảnh. Hơn nữa, rất nhiều người đều biết Lý Vũ nắm trong tay một món kỳ vật có thể oanh kích Hồn linh! Nghiêm Lộc, Tô Nghiên và Lận Trúc Quân đều biết sự lợi hại của Lý Vũ, biết sự tồn tại của món kỳ vật đó cho nên mới bằng lòng tin tưởng, bằng lòng chờ hắn trở về.

Trong thâm tâm, ngay cả Hàn Tuệ cũng cảm thấy những gì Ngu Uyên có thì Lý Vũ cũng đều có, hơn nữa cảnh giới của Lý Vũ cao hơn quá nhiều, càng có thể khiến người khác nể phục hơn.

"Ngươi muốn đi cùng chúng ta vì lo sợ tứ đại gia tộc sẽ hy sinh các ngươi trong tình huống cấp bách, phải không?"

Giữa lúc Hàn Tuệ còn đang miên man suy nghĩ, Ngu Uyên chợt dừng bước, xoay người nhìn nàng.

Nàng bất giác ngẩng đầu, đối diện với y.

Thoáng chốc, nàng nảy sinh cảm giác đáng sợ như bị y nhìn thấu hoàn toàn. Dường như ánh mắt y có thể xuyên thủng những điều thầm kín sâu trong nội tâm nàng.

Nàng nào biết đó là do Ngu Uyên đã vận dụng "Tuệ Cực Đoán Hồn Thuật", lại mượn dược lực của một viên Hồi Thần Đan khiến Thiên Hồn càng thêm ngưng luyện.

Nàng thừa nhận ngay, cúi đầu nói: "Trong mắt Lý gia, Nghiêm gia, Tô gia và Lận gia, người thử luyện ở các thành khác đều thấp hơn bọn họ một bậc, kém xa bọn họ. Tứ đại gia tộc nắm giữ thế cục, mà chúng ta lại yếu thế, nếu cần dò xét kẻ xâm nhập, chúng ta chắc chắn sẽ bị đẩy đi làm bia đỡ đạn."

"Chúng ta muốn sống, không muốn trở thành công cụ chịu sự sai khiến của bọn họ."

Nàng nói ra suy nghĩ thật sự trong lòng mình.

"Ta đoán cũng vậy." Ngu Uyên khẽ gật đầu. "Bởi vì trong lòng ngươi, nếu có ai đủ sức xoay chuyển càn khôn, dẫn dắt mọi người chiến thắng kẻ xâm nhập kia..."

"Người đó ắt hẳn là Lý Vũ, đúng không?"

Hàn Tuệ im lặng, nhưng vẫn khẽ gật đầu.

"Còn ngươi?" Ngu Uyên hỏi.

"Ta không cho rằng Lý Vũ nhất định sẽ thành công." Chiêm Thiên Tượng hừ lạnh. "Với lại, ta vốn không ưa đám người của ngũ đại gia tộc kia! Lúc nào cũng tỏ vẻ hơn người, luôn cho rằng kẻ khác phải phục tùng bọn họ."

"Ta sẽ cố hết sức đưa các ngươi sống sót ra ngoài." Ngu Uyên hứa hẹn.

"Ta tin ngươi." Chiêm Thiên Tượng cười rạng rỡ.

...

Mấy ngày sau, Lý Vũ một mình trở lại khu hoang dã nọ.

"Vũ ca!"

Lý Nguyên và các tộc nhân Lý gia thấy hắn, xúc động suýt rơi lệ.

Quả thật bọn họ đã chờ đợi quá lâu.

Nghiêm Lộc, Tô Nghiên và Lận Trúc Quân thấy Lý Vũ xuất hiện cũng thở phào nhẹ nhõm.

Mấy ngày nay, bọn họ ngày đêm thấp thỏm.

Lo sợ sẽ lại xuất hiện những kẻ bị dị hồn đoạt xá như Chu Hoán, Lâu Linh, lo sợ dù có hợp lực chém giết cũng không giữ được dị hồn tẩu thoát.

Bởi lẽ Ngu Uyên đã dẫn người của thành Ám Nguyệt, thành Lãnh Nguyệt và thành U Nguyệt rời đi trước.

Giờ Lý Vũ đã đến, hắn mang theo đại sát khí "Tế Hồn Cầu", sẽ thay thế Ngu Uyên trở thành Định Hải Thần Châm của mọi người!

"Thế nào rồi?"

Sau khi đáp xuống, Lý Vũ đưa mắt lạnh nhạt lướt qua mọi người, khẽ nhíu mày.

Hắn đoán được trong lúc mình vắng mặt chắc chắn đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bởi một số tộc nhân không còn ở bên cạnh Lý Nguyên.

Chỉ có điều, con đường tu hành xưa nay luôn đầy rẫy hiểm nguy, ai cũng phải đối mặt với cửa tử.

Hắn vốn tính tình bạc bẽo, cho dù là tộc đệ của mình chết thì cũng đã chết, không thể lay động đạo tâm của hắn.

"Chuyện là thế này."

Lý Nguyên biết tính hắn, không mong hắn hỏi han từng câu, bèn vội vàng kể lại toàn bộ sự việc.

Lý Vũ nghe từ đầu đến cuối với vẻ lạnh lùng, không hề xen ngang.

Chỉ đến khi Lý Nguyên kể rằng dị hồn trốn thoát từ xác Chu Hoán và Lâu Linh dường như đã bị Ngu Uyên đánh tan, hắn mới thoáng kinh ngạc.

Những chuyện khác, kể cả việc Ngu Uyên nhìn thấu thân phận của Chu Hoán và bất ngờ hạ sát, hắn đều không tỏ ra ngạc nhiên.

"Đúng vậy không?"

Đợi Lý Nguyên nói xong, hắn đột nhiên nhìn sang Nghiêm Lộc.

Nghiêm Lộc gật đầu: "Không khác là bao. Trừ việc hắn có phần ác cảm với Ngu Uyên nên lời lẽ đôi chỗ chưa xác đáng, còn lại đều là sự thật."

"Ồ." Lý Vũ thản nhiên. "Xem ra Ngu Uyên của thành Ám Nguyệt cũng giúp được không ít."

"Còn ngươi thì sao, có gặp phải loại người tương tự không?" Nghiêm Lộc tò mò.

"Gặp một tên, cũng đến từ thành Tàn Nguyệt." Lý Vũ đáp tùy tiện. "Hắn định ám toán ta nhưng bị Tế Hồn Cầu cảnh báo trước nên bại lộ. Ta tốn chút công sức đã tiêu diệt hắn rồi."