Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

"Hồn phách thì sao?" Nghiêm Lộc hỏi lại.

"Đã bị Tế Hồn Cầu luyện hóa rồi." Lý Vũ đáp.

Lời vừa thốt ra, tinh thần tất cả mọi người đều phấn chấn.

Bọn họ chém giết Chu Hoán, Lâu Linh phải hợp sức bao người, hao tổn tâm cơ, lại phải trả giá bằng tính mạng mới thành công.

Lý Vũ chỉ đơn thương độc mã đã dễ dàng tiêu diệt một kẻ, còn khiến hắn hồn bay phách tán.

Điều này khiến những người mòn mỏi chờ đợi đều cảm thấy không uổng công, càng thấy lựa chọn ở lại là vô cùng sáng suốt.

Có Lý Vũ ở đây, có Tế Hồn Cầu tọa trấn, còn sợ gì dị hồn xâm nhập?

Hơn nữa, Lý Vũ chính là chí cường giả thế hệ mới của Lý gia, là trụ cột tương lai của đế quốc.

Hắn ở đây, đế quốc và Lý gia ắt sẽ không tiếc giá nào để bảo vệ hắn.

Vì vậy, đi cùng Lý Vũ chắc chắn là quyết định đúng đắn nhất.

"Cấm địa không nên ở lâu."

Lý Vũ, người được bọn họ gửi gắm kỳ vọng, khẽ nhíu mày nói: "Phán đoán của Ngu Uyên rất thông minh và lý trí. Chúng ta cũng lập tức lên đường, từ bỏ phần thử luyện còn lại, thoát ra ngoài trước rồi tính."

"Tại sao?" Tô Nghiên ngạc nhiên.

"Linh khí trời đất biến đổi lớn, từ sâu trong cấm địa đang có những luồng linh khí bạo loạn tràn tới, sắp nhấn chìm nơi này." Lý Vũ giải thích. "Ngoài ra tiểu cô của ta vẫn chưa hề xuất hiện, ta luôn cảm thấy có gì đó không ổn. Vì sự an toàn của mọi người, phải nhanh chóng rút lui."

Hắn và Ngu Uyên đã đưa ra quyết định giống nhau.

...

Đoàn người Ngu Uyên không còn thăm dò bất kỳ hố sâu nào nữa, chỉ mải miết đi trên vùng hoang dã trắng bạc.

Đêm trăng dài dằng dặc tưởng chừng vô tận.

Mọi người đều cảm thấy Vẫn Nguyệt cấm địa lạnh lẽo hơn nhiều so với lúc mới đến.

Đặc biệt vào đêm khuya, gió lạnh gào thét như tiếng băng quỷ khóc than.

"Lạ thật, sao ban đêm càng lúc càng dài thế này." Chiêm Thiên Tượng nhìn vầng trăng khuyết dường như treo mãi không lặn trên bầu trời, nói: "Chuyến thử luyện này đâu phải vào mùa đông. Thời tiết đế quốc Ngân Nguyệt chúng ta đâu thất thường đến vậy."

Hắn nghĩ mãi không ra.

"Ừm, đúng là có phần kỳ quái." Hàn Tuệ khẽ gật đầu. "Đêm đông dài dằng dặc, khí hậu lạnh buốt, hoàn toàn trái lẽ thường. Nhưng..."

"Nhưng sao?" Chiêm Thiên Tượng ngạc nhiên.

Hàn Tuệ không trả lời ngay mà chau mày trầm tư.

Một lúc lâu sau, nàng đột nhiên biến sắc: "Các ngươi có từng nghe qua một truyền thuyết cổ xưa của đế quốc không?"

"Truyền thuyết gì?"

Ngu Uyên cũng bị khơi dậy hứng thú, dừng bước quay đầu nhìn nàng.

"Truyền thuyết cổ xưa ư? Về đế quốc?" Chiêm Thiên Tượng vẻ mặt mờ mịt, xoa trán rồi đột nhiên hoảng sợ thất sắc: "Hàn Tuệ, ý ngươi là... chẳng lẽ là...?"

Hàn Tuệ gật mạnh đầu.

Những người còn lại vẫn mơ hồ, đều giục hai người mau nói rõ.

Chiêm Thiên Tượng hít sâu liên tục để trấn tĩnh, đang định mở miệng giải thích thì lại nghe thấy động tĩnh, bèn quát: "Có người!"

Tất cả lập tức căng thẳng.

Trong tiếng gió lạnh gào thét, tiếng xé gió rõ rệt đang nhanh chóng lao đến.

Mọi người vội vận chuyển linh lực, tế pháp khí, nghiêm trận chờ địch.

"Ngu Uyên, nếu là kẻ như Lâu Linh, Chu Hoán, chúng ta phụ trách diệt trừ thân xác hắn, ngươi giải quyết dị hồn tẩu thoát." Chiêm Thiên Tượng đối mặt với hiểm nguy chưa biết tỏ ra khá bình tĩnh. "Ngươi yên tâm, chúng ta toàn lực ra tay tuyệt đối có thể hủy diệt thân xác hắn."

Trong mắt hắn, Ngu Uyên mới chỉ đạt Uẩn Linh cảnh sơ kỳ, trong tay không có Ngân Thiết Huyền Lôi, nếu giao đấu chính diện sẽ không giúp được gì nhiều.

Đã vậy chi bằng tiết kiệm sức lực, chỉ để y ra đòn cuối cùng.

Ngu Uyên cũng rất biết điều: "Được, trận chiến nhắm vào thân xác ta sẽ không tham gia."

Mọi người đã thống nhất, chuẩn bị cho một trận ác chiến.

Nhưng khi người nọ xuất hiện, đám người đang căng thẳng bất an lập tức ngẩn ra.

Người đến là Phàn Ly của Phàn gia.

Phàn Ly, mỹ nam nổi tiếng nhất thế hệ trẻ đế quốc, giờ đây chỉ còn một mình, y phục rách rưới đẫm máu, tóc tai bù xù, mặt mày lấm lem, trông chẳng khác nào tên ăn mày chạy nạn.

Không còn chút phong độ tiêu sái nào.

"Là các ngươi!"

Phàn Ly thấy bọn họ, mắt vụt sáng. "Các ngươi có gặp người thành Tàn Nguyệt không? Có bị người thành Tàn Nguyệt tấn công không?"

"Chẳng lẽ các ngươi đã gặp phải người thử luyện thành Tàn Nguyệt bị dị hồn đoạt xá?" Hàn Tuệ chợt hiểu ra.

"Các ngươi cũng gặp rồi à?" Phàn Ly hít sâu một hơi, trong mắt ánh lên nỗi đau đớn. "Tất cả người Phàn gia tham gia thử luyện e rằng không ai sống sót. Chỉ có ta may mắn trốn thoát khỏi tay hai kẻ như vậy. Bọn chúng vẫn đang truy đuổi ta."

"Hai tên mà đã lấy mạng nhiều người của các ngươi như vậy sao?" Chiêm Thiên Tượng nhíu mày.

"Chúng ta không nhìn thấu thân phận đối phương nên lúc bọn chúng ra tay hoàn toàn không phòng bị." Tâm trạng Phàn Ly vô cùng tồi tệ. "Lúc chúng ta đang tu hành đã bị đánh lén. Chỉ trong nháy mắt đã bị giết mất một nửa."