Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
"Ta hiểu rồi. Mạng của phu mỏ phàm nhân, trong mắt Hoàng gia còn không đáng giá bằng Kim Lạc Thạch." Viên Liên Dao gật đầu, nói: "Tiếp tục truy tìm tung tích của những người mất tích đó."
"Tuân lệnh."
...
"Phụ thân."
Trong mật thất dưới lòng đất, Viên Liên Dao nhìn chằm chằm Viên Thu Phảng đang bị xiềng xích băng hàn trói chặt, trong lòng tràn đầy áy náy: "Những thứ đó, con đã giao cho Ngu Uyên. Y cũng đã hứa với con, đợi tỷ đấu tam cảnh kết thúc sẽ xử lý hỏa độc đang ăn mòn địa hồn của người. À đúng rồi, Lận Hàn Vũ đã đi tìm Hoàng Sâm."
Viên Thu Phảng thở ra một luồng trọc khí nóng rực, tàn lửa bay tung tóe: "Lận Hàn Vũ tìm Hoàng Sâm làm gì?"
"Sau khi bị con cảnh cáo, hắn không dám quang minh chính đại ra tay với Ngu Uyên, đành phải nhờ Hoàng Sâm giúp đỡ." Viên Liên Dao cười khẩy: "Con thật không ngờ Lận lão nhị lại thất thủ trong tay tiểu tử Ngu Uyên kia. Nếu không phải con ra mặt, con thấy Ngu gia có lẽ đã chết thêm mấy người, Lận lão nhị và con gái của lão e rằng cũng bị Ngu Uyên hạ độc giết chết."
"Con hãy nhớ kỹ một điều, không thể đối đãi với Ngu Uyên như người thường được!" Viên Thu Phảng vẻ mặt nghiêm nghị. "Còn nữa, con phải đảm bảo nó bình an vô sự!"
"Đây là thành Ám Nguyệt, con đã biết rõ tình hình, Hoàng gia muốn giết y e là không thể nào." Viên Liên Dao do dự một chút rồi nói: "Mười ngày nay, ngoài thành đã có gần trăm thợ săn mất tích, chuyện này... Có liên quan đến phụ thân đại nhân không?"
Nàng biết, sau khi nhận được bí pháp từ Ngu Uyên, Viên Thu Phảng có khả năng ra vào thành Ám Nguyệt trong thời gian ngắn.
Viên Thu Phảng tu luyện "Xích Luyện Ma Quyết", khi tâm trí mất kiểm soát, một trận tàn sát đẫm máu sẽ giúp lão giảm bớt áp lực kinh khủng do hỏa độc mang lại.
Cũng vì thế, khi biết tin cả trăm thợ săn mất tích ngoài thành, nàng không thể không nghi ngờ Viên Thu Phảng.
"Không phải ta."
"Không phải ngài thì còn có thể là ai?"
...
Ngoài thành, Ngu gia trấn.
Tiếng gió rít lên từng hồi.
Ninh Kham ung dung phất tay, từng khối khí do linh lực ngưng tụ lao vun vút về phía Ngu Uyên.
Dưới ánh trăng, Ngu Uyên chật vật né tránh giữa những luồng kình khí. Thỉnh thoảng bị va phải, y cảm giác như bị chiến xa lao trúng, khẽ rên một tiếng rồi lảo đảo lùi lại cả chục bước.
Những phiến đá xanh lót sân nhà cũ Ngu gia đã bị y giẫm nát rất nhiều.
Một tiếng động lớn vang lên.
Lại một khối khí linh lực đập vào lồng ngực Ngu Uyên, thân hình y bay ngược ra sau rồi rơi uỵch xuống đất.
"Được rồi, hôm nay tới đây thôi."
Ninh Kham thu tay, nhìn Ngu Uyên đang nằm chổng kềnh giữa trời đêm, nói: "Ngu thiếu gia, chỉ là trận tỷ đấu Thông Mạch cảnh, ngươi hà tất phải coi trọng đến thế?"
Từ trưa ông đã bị Ngu Uyên lôi đến đây, luyện chiêu theo yêu cầu của y. Hay nói đúng hơn là đến để chịu đòn.
Cảnh giới thấp lại chẳng có chút kinh nghiệm thực chiến, Ngu Uyên đối mặt với ông lúc này rõ ràng là đang tự chuốc khổ vào thân. Cuộc luyện tập kéo dài mấy canh giờ, trời đã về khuya mà y vẫn không chịu dừng lại.
Ông nhìn ra được thể phách của Ngu Uyên không tầm thường, nhưng trước đây quả thật chưa từng rèn luyện qua chiến đấu. Từ bộ pháp, thủ pháp cho đến việc điều chỉnh nhịp thở, Ngu Uyên đều còn rất non nớt, khiến ông vô cùng lo lắng cho trận chiến Thông Mạch sắp tới.
Tuy vậy, ông vẫn rất tò mò về thiếu niên này.
Bởi lẽ Ngu Uyên đã giải quyết được rắc rối trúng độc của bạn ông, lại thêm tin đồn về trận náo động tại đại điện Ngu gia. Vì trong lòng có quá nhiều nghi vấn, ông mới nhận lời thỉnh cầu của Ngu Xán mà nán lại đây.
Sau khi Ngu Uyên ngỏ lời, ông đã cùng y đến Ngu gia trấn để "lâm trận mài gươm", giúp y rèn giũa kỹ năng chiến đấu.
"Ngu thiếu gia, ngươi còn định nằm bao lâu nữa?" Thấy Ngu Uyên hồi lâu không đáp, Ninh Kham bước tới hỏi han: "Sao thế? Cuối cùng cũng chịu không nổi nữa à? Nếu mệt quá thì nghỉ sớm đi, mai chúng ta lại tiếp tục."
"Sắc trời đêm nay có gì đó không ổn."
Ngu Uyên vẫn nằm ngửa nhìn chằm chằm bầu trời, vẻ mặt lộ rõ sự hoang mang: "Ninh gia gia, ông để ý xem, ánh sáng tỏa ra từ vầng trăng kia có phải mang sắc đỏ nhạt không?"
Ninh Kham ngẩng đầu nhìn kỹ một lúc, phát hiện đúng như lời Ngu Uyên nói, vầng trăng khuyết quả thật vương vấn sắc đỏ: "Theo sự thay đổi của bốn mùa, ánh trăng cũng có những biến chuyển nhỏ, đó chẳng phải là chuyện bình thường sao?"
"Không, không bình thường chút nào." Ngu Uyên lắc đầu, từ từ ngồi dậy: "Chẳng hiểu sao ta cảm thấy rất ngột ngạt."
Ninh Kham im lặng.
Ông sớm biết Ngu Uyên chết đi sống lại, trên người ẩn giấu vô số bí mật. Ông bằng lòng ở lại Ngu gia tất nhiên cũng có tư tâm riêng. Lúc này, thái độ kỳ lạ của Ngu Uyên khiến ông bắt đầu trầm tư.