Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
"Ta cảm thấy đêm nay có thể sẽ xảy ra chuyện." Ngu Uyên quan sát ánh trăng, vẻ mặt càng thêm nghiêm nghị: "Ninh gia gia, đêm nay ông hãy ở cạnh ta."
"Được!" Ninh Kham đáp.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Hai người vẫn nán lại trong sân nhà cũ Ngu gia, ngay tại nơi Ninh Kham từng bày Chiêu Hồn Trận cho y. Ninh Kham mang đầy bụng nghi vấn nhưng chọn cách im lặng, cùng Ngu Uyên chờ đợi.
Đến nửa đêm, đột nhiên có tiếng hét thảm thiết truyền đến từ những thôn làng quanh trấn.
"Ninh gia gia, đi xem sao!" Ngu Uyên bật dậy.
Ninh Kham hơi biến sắc, cảm giác bất an dâng lên trong lòng: "Liệu có phải là âm mưu của Hàn Âm Tông không?"
Hàn Âm Tông từng sai khiến ác nô Ân Tuyệt của Kỳ gia hai lần ám sát Ngu Uyên không thành, cha con Hàn Vũ lại vừa bị trọng thương, rất có thể chúng sẽ không từ thủ đoạn mà ra tay tiếp. Nơi này là ngoại thành Ám Nguyệt, Viên Liên Dao không quản tới, Ninh Kham không thể không lo lắng cho sự an toàn của Ngu Uyên.
"Thật sự có điều kỳ quặc, nhưng sẽ không phải là Hàn Âm Tông." Ngu Uyên híp mắt nhìn sâu vào vầng trăng, giọng điệu nặng nề: "Sắc đỏ lại đậm thêm mấy phần rồi."
...
Lệ Phong mặc bộ khôi giáp sáng bạc, tay cầm đoản mâu, đứng giữa thôn làng nhìn quanh bốn phía. Hơn mười tên thủ vệ Ám Nguyệt thành đi lại trong thôn, ai nấy mặt mày âm trầm, không một ai lên tiếng.
Bầu không khí ngột ngạt đến cực điểm.
"Đại nhân, đã kiểm tra cả rồi, không một bóng người."
Một tên thủ vệ bước tới trước mặt Lệ Phong, sắc mặt vô cùng khó coi: "Sáng nay ta còn ghé qua thôn này, có khoảng hơn chục hộ gia đình, mấy chục nhân khẩu. Người trong thôn đều là thợ săn, cũng là một trong những mục tiêu ta cần xác định. Khi nghe thấy tiếng thét, ta đã lập tức phát tín hiệu bẩm báo, chúng ta cũng tức tốc chạy tới đây."
"Thế nhưng..."
Khóe miệng hắn giật giật, cố nén nỗi bi thương và sợ hãi: "Lúc chúng ta tới thì đã không còn ai. Mấy đứa trẻ ta thấy hồi sáng, cả mấy người thím, người mợ ta đã dặn dò phải cẩn thận, tất cả đều biến mất. Thời gian ngắn như vậy, trong thôn lại có đàn ông trai tráng, sao có thể nói biến mất là biến mất hết được?"
Nói đến đây, hốc mắt hắn đã hoe đỏ.
Thủ vệ Ám Nguyệt thành một phần đến từ tứ đại gia tộc, nhưng cũng có không ít người được tuyển chọn từ các thôn trấn ngoại thành. Chỉ cần có thiên phú tu hành, trải qua tuyển chọn nghiêm ngặt là có thể gia nhập đội thủ vệ, được truyền thụ linh quyết cấp thấp để bước vào con đường tu luyện.
Chỉ có điều cảnh giới cả đời của đại đa số những người này đều dừng lại ở Thông Mạch, Uẩn Linh hay Hoàng Đình cảnh, gần như không có hy vọng đột phá lên Phá Huyền cảnh.
Tên thủ vệ đang bẩm báo với Lệ Phong xuất thân từ một ngôi làng gần đây, tuy không phải thôn này nhưng cũng có họ hàng sinh sống tại đó. Vừa nghĩ đến cảnh thôn làng ban ngày còn tràn đầy sức sống, chỉ sau một đêm đã vắng lặng như tờ, lòng hắn lại quặn thắt.
Hắn không tài nào nghĩ đến một kết cục tốt đẹp hơn.
Tiếng xé gió đột nhiên rít lên.
"Kẻ nào?" Lệ Phong quát lớn.
Đám thủ vệ lập tức vận chuyển linh lực đi khắp cơ thể, chuẩn bị nghênh chiến. Những vầng sáng mờ ảo đủ màu xanh biếc, vàng tươi, xanh lam tỏa ra từ cơ thể và khí cụ trong tay họ, khiến ngôi làng nhỏ tràn ngập những luồng linh lực hỗn loạn.
"Ta là Ngu Uyên, từ Ngu gia trấn tới."
Để tránh hiểu lầm, Ngu Uyên đã tự báo danh tính từ xa.
"Ngu Uyên!"
Lệ Phong và đám thủ vệ đang căng thẳng đều lộ vẻ kinh ngạc. Gần đây cái tên này quả thực như sấm bên tai.
"Không có việc gì." Lệ Phong xua tay ra hiệu cho mọi người đừng quá căng thẳng.
Đợi hai người tiến vào thôn, hắn cẩn thận đánh giá Ngu Uyên một lượt rồi nói: "Ngu thiếu gia, đêm hôm khuya khoắt ngươi tới đây làm gì?"
"Nghe thấy tiếng động lạ nên đến xem." Ngu Uyên nhìn quanh một lượt, hỏi: "Có phải tất cả mọi người đều đã mất tích không?"
Lệ Phong hơi biến sắc: "Sao ngươi biết?"
Ngu Uyên sa sầm mặt: "Ngoài thôn này ra, dạo gần đây còn vụ mất tích nào khác không?"
Lệ Phong hít sâu một hơi, ánh mắt lạnh như dao: "Đã có vài vụ tương tự, hơn một trăm thợ săn mất tích không thấy tung tích. Nhưng chuyện cả một thôn già trẻ lớn bé đều biến mất trong thời gian ngắn như hôm nay thì đây là lần đầu tiên."
Ninh Kham nhận ra thái độ không mấy thiện cảm của Lệ Phong, e rằng trong lòng hắn đã nảy sinh nghi ngờ.
"Lão hủ là Ninh Kham, được gia chủ Ngu gia mời đến làm khách." Ninh Kham chủ động giải thích: "Khoảng thời gian này Ngu thiếu gia đều ở trong Ngu gia, hôm nay cũng mới đến Ngu gia trấn vào buổi trưa."
"Vậy ngươi biết những gì?" Lệ Phong trầm giọng hỏi.
Ngu Uyên nhìn vầng trăng đỏ trên trời, vẻ mặt nghiêm nghị: "Ám Nguyệt thành sắp có đại họa giáng xuống."
...
"Ăn nói hồ đồ!"